Chương 37: Bữa cơm gia đình

Nói với mẹ là ngủ thế thôi chứ tôi và anh làm cú đêm quen rồi ngủ sớm thế nào được. Sau khi đổi đèn tôi ra ngoài lấy thêm vài chai nước lọc rồi trở vào chốt cửa. Trước đây hình như tôi cũng từng nói rồi thì phải, nước là thứ quan trọng nhất đối với tôi mỗi tối.

Khi trở vào tôi đặt nước bên cạnh giường rồi tiếp tục ngồi vào máy. Kênh mật trong game của tôi nhấp nháy, tôi vội mở ra xem thì thấy tin của anh:

- Mạng lag quá, không đánh nhau được.

Bây giờ làm gì?

Tôi cũng trả lời anh bằng khung tán gẫu trong game:

- Trước giờ em cũng có thường đi đánh nhau đâu.

- Đi một vòng chụp hình không?

- Không, nay chưa có đồ mới, bộ này em có hình rồi.

- Cởi áo ra đưa anh.

- ???

- Khảm thêm đá lấy hiệu ứng, đi một vòng.

- Ok.

Kết quả anh thêm cho viên đá tăng máu cấp bảy. Hiệu ứng phải nói là đầy mê hoặc. Chúng tôi đi dạo một vòng để chụp hình rồi về treo máy kiếm kinh nghiệm. Câu chuyện của chúng tôi tiếp tục trên khung tán gẫu:

- Ở đây hoang vắng như vậy, mẹ dám ở một mình sao?

- Mẹ em quen rồi. Từ dưới lên đây thấy vắng vậy đó nhưng lên thêm vài chục bậc thang nữa là có nhà rồi.

- Nhà ai trên đó?

- Nhà chủ đất.

- Đất không phải của nhà em à?

- Không phải, em ở nhờ thôi.

- Em có dự định chuyển nhà không?

- Anh cũng thấy rồi đó. Em cày đủ ăn thôi, không đủ khả năng mua đất dời nhà đâu.

Chủ đề ban đầu của chúng tôi là thế nhưng một lúc sau đã là chuyện về những vũ trụ xa xôi. Chúng tôi trước giờ đều như vậy, chuyện gì cũng có thể đem ra bàn tán. Và hơn hết anh rất có khiếu bồi tiếp tôi, mọi chủ đề tôi đưa ra anh đều có thể thảo luận và ngược lại.

Chủ đề anh chọn để nói với tôi luôn là những thứ tôi có thể phụng bồi, hoặc là tra google sẽ có đáp án.

Chúng tôi cứ nhắn tin mật như vậy tới tận mười một giờ, tôi mới bảo anh đi ngủ. Vì điện thoại của anh gánh 3G cho hai cái laptop cả buổi đã báo hết pin. Tôi đem điện thoại của anh đi sạc, tắt máy tính và giăng mùng chuẩn bị ngủ.

Để cái chuyện không đi quá giới hạn trước khi cưới được diễn ra theo đúng mong muốn của mẹ tôi, tôi và anh quyết định mạnh ai nấy ngủ, hai người quay đầu về hai hướng, mỗi kẻ một cái gối một cái mềm và ở giữa là cái gối ôm to tổ chảng của tôi.

Anh nằm xuống một lúc hơi thở đã đều đều và khe khẽ ngáy còn tôi thì thao thức. Trong lòng tôi vẫn còn lăn tăn về việc chọn yêu anh là đúng hay sai, nên hay không nên cùng anh tiến tới hôn nhân? Cậu của anh rồi sẽ chấp nhận một người nghèo kiết xác như tôi làm vợ của anh sao?

Sau đó là nhân vật trong truyện tôi đang viết tiếp theo nên phát triển theo hướng nào đây, viết như thế nào thực nhất, viết thế nào cuốn hút nhiều người vào đọc hơn…, vân vân và mây mây.

Tôi cứ thế nằm trằn trọc đếm tận hai giờ sáng mới ngủ thiếp đi. Được một lúc tôi mơ màng nghe tiếng chuông điện thoại nào đó rền rĩ. Tôi không nhớ mình có đặt báo thức hay không, nhưng mà tôi nhớ rõ hôm nay là thứ bảy tôi không phải đi làm và tôi đang ở nhà mẹ, thức dậy cũng chẳng làm cái khỉ gì.

Con sâu ngủ trong tôi đấu tranh kịch liệt, nó tâm tâm niệm niệm

"ai đó tắt dùm cái chuông cho tôi ngủ thêm chút nữa",

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!