Chương 30: Đám giỗ

Tan tầm, tôi đi ra cửa với tâm trạng lơ mơ, tôi chỉ muốn nằm vật ra ngủ một giấc cho đã đời. Tôi cứ như vậy ôm cái bụng đói meo chạy thẳng đến nhà của Vũ, trong lòng chỉ còn ý nghĩ duy nhất là ngủ ngủ ngủ… không cần ăn uống gì sất.

Nhưng khi đến nhà anh, cảnh tượng bên trong khiến tôi thanh tỉnh hết một nửa, có ai đoán được tôi nhìn thấy gì không? Đó là cảnh tượng khiến tôi ngạc nhiên, chỉ có ngạc nhiên mới vực con người đang buồn ngủ cực hạn như tôi tỉnh táo trở lại!

Các bạn đã đoán ra chưa?

Mà thôi, những cái đầu đen tối đừng nên suy nghĩ nữa. Vì cảnh tượng tôi nhìn thấy đó rất bình thường, chỉ có mình tôi kinh ngạc mà thôi.

Nhưng đó là cảnh tượng gì mới được… vâng vâng, tôi giải đáp thắc mắc ngay đây. 

Tôi nhìn thấy Vũ đang ngồi trên xe lăn trước bàn thờ cha mẹ, à không, anh đang chật vật chống nạng đứng lên khỏi xe. Khi tôi vào bên trong và khóa xong cổng rào anh cũng đứng vững vàng rồi.

Tiếp theo, anh bưng những chén dĩa nào là cơm trắng nào là thức ăn đang để trên cái bàn xếp bên cạnh đặt lên bàn thờ cha mẹ. Tôi đi nhanh lại, tò mò nhìn.

Anh hiểu thắc mắc của tôi nên mở lời giải thích:

- Hôm nay đám giỗ cha mẹ anh.

Tôi phụ anh đặt những món ăn lên bàn thờ, tôi nghe giọng mình giận dỗi:

- Vậy mà mấy hôm trước không nói cho em tiếng nào.

- Anh quên mất.

Đặt mấy cái tô, chén, dĩa lên xong tôi lấy khăn lau sơ cái bàn rồi xếp lại. Anh vươn tay lấy mớ nhang trên bàn thờ có lẽ định đốt lên. Thấy anh loay hoay tôi chìa tay ra:

- Đưa cho em.

Tôi đốt nhang lên, khói nhang nhanh chóng váng vất khắp phòng khách nhà anh. Tôi chỉ tay vào cây đèn dầu cạnh đó hỏi:

- Cần đốt lên không?

Ngọn đèn đó tuy ngày nào đến đây tôi cũng thấy nó nằm nơi đó nhưng chẳng khi nào thấy nó được đốt lên, tôi nghĩ nó chỉ có tác dụng trong ngày trọng đại này. Anh gật đầu, tôi đưa nhang cho anh tự mình cắm vào lư hương, tiện tay khêu ngọn đèn lên.

Anh lui ra, chắp tay hướng về phía bàn thờ nhắm mắt khấn nguyện điều gì đó. Tôi im lặng tôn trọng khoảnh khắc hiếu đạo thiêng liêng ấy. Sau đó anh mở mắt, im lặng nhìn di ảnh mẹ cha, tôi nhìn thấy trong mắt anh khi ấy chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

Tôi đứng một lúc thì cơn buồn ngủ lại kéo đến khiến tôi rơi vào cảm giác mơ màng. Chỉ có điều tôi chưa mơ màng được bao lâu thì giọng của anh cất lên khiến tôi bừng tỉnh.

- Nga, giúp anh…

Tôi ngước mắt nhìn anh, chưa kịp hỏi anh cần tôi giúp chuyện gì thì thấy cả người anh đổ rầm xuống đất, bất tỉnh. Tôi lập tức bị dọa cho tỉnh như sáo, có ai nói cho tôi biết tình huống này là tình huống gì hay không?

Tôi nhào lại xốc anh lên, vừa chạm vào tôi liền biết nguyên nhân, cả người anh đang nóng như cục than đang cháy.

- Vũ, Vũ… tỉnh tỉnh…

Não của tôi căng ra làm việc.

Ngất rồi thì làm thế nào, đơn giản, trước hết cứ lay tỉnh!

- Vũ… Vũ…

Tôi vỗ nhẹ vào mặt anh, không chút phản ứng, mạnh một chút cũng không phản ứng… trường hợp này nên làm sao? Tôi nhớ mẹ tôi từng nói nếu bất tỉnh thì cứ giật tóc may, nếu chưa chết nhất định bị đau mà tỉnh. Tôi bối rối đưa tay nắm mấy cọng tóc may của anh giật mạnh.

Vẫn không phản ứng sao? Tình hình có vẻ nghiêm trọng rồi! Ai nói cho tôi biết gọi xe cấp cứu số mấy đi! Tôi lấy điện thoại ra, mịa nó, lúc khẩn cấp chỉ nhớ được số của cảnh sát (113) thì làm được gì hả trời?

Tôi hít một hơi sâu cố để cho lòng thanh tỉnh và nhớ, đúng rồi, cấp cứu là 115, tôi vội bấm bấm điện thoại miệng liên tục tụng niệm

"cấp cứu, cấp cứu, cấp cứu". Bất ngờ bàn tay tôi bị bàn tay nóng hổi giữ chặt, anh đã tỉnh dậy rồi, tôi xém chút thở phào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!