Tôi không nhớ rõ hôm ấy là ngày thứ mười ba hay mười lăm kể từ khi tôi gia nhập Đế Thiên Truyền Kỳ, tôi vừa thăng cấp bốn mươi và anh ta đã lên cấp sáu mươi... Đêm ấy không rõ là đêm của thứ sáu hay thứ bảy, tôi chỉ nhớ sáng hôm sau tôi không phải đi làm nên thức rất khuya.
Ba giờ sáng hôm sau rồi mà tôi vẫn chạy tung tăng lên bản đồ Sơn Động, nơi dành cho người chơi cấp năm mươi lăm đến sáu mươi lăm treo máy tự động đánh quái. Quái tự động tấn công nên khá nguy hiểm đối với tôi.
Nhưng đi nhiều lần thành quen, dùng vật phẩm Huyết Đan Đại nhân vật được hồi máu liên tục trong ba mươi phút, nên cứ mở bản đồ rồi chạy vèo lên là xong.
Có ai đang thắc mắc tôi chạy vào đó làm gì trong khi hễ dừng lại liền bị quái bu vào khều vài cái liền chết nhăn răng?
Tôi không đi đánh quái kiếm kinh nghiệm nên việc đó đối với tôi không hề quan trọng, tôi chạy một mạch lên Sơn Động tầng bảy, nơi đó là một bản đồ có màu khá chói mắt, đặc biệt không có quái, chỉ vào lúc ba giờ, chín giờ, mười lăm giờ và hai mươi mốt giờ sẽ xuất hiện Boss, Boss Hoàng Kim xuất hiện ở trung tâm bản đồ.
Mỗi lần là một vị tướng lừng danh, khi thì Thánh Gióng, Sơn Tinh, Thủy Tinh, Hùng Linh Công, Trưng Trắc, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt... và nhiều danh tướng khác.
Trang bị hoàng kim rực rỡ, mỗi người một màu sắc khác nhau, tôi nhìn mà mê mẫn nên bất chấp tính mạng chạy lên chỉ để… chụp hình!
Vì sao ư? Vì tôi biết khả năng chơi game của mình không bằng ai, có thể đến lúc bỏ game tôi chưa thể hạ được mấy ông hoàng kim này... Và vì Boss Hoàng Kim là boss cấp cao nhất hiện nay, cấp độ một trăm!
Tuy nhiên boss không tự động tấn công như những boss cấp thấp, chỉ khi bạn tấn công nó nó mới đánh trả nên tôi thoải mái đến gần, thoải mái tự sướng các kiểu.
Thường thì sau đó tôi cởi hết đồ bỏ vào túi, lao vào boss chém một nhát, liền sau đó boss tiễn tôi về thành khỏi chạy đông chạy tây vất vả.
Còn vì sao phải cất trang bị vào túi vì khi chết ngẫu nhiên sẽ rơi mất một trang bị trên người, xác suất không cao không thấp chỉ hai mươi phần trăm, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Trở lại chuyện xảy ra đêm hôm ấy, tôi cắm đầu chạy qua hết bảy tầng Sơn Động, khi dừng lại liền nhận ra kênh thế giới vào khuya vốn im lặng có một dòng chat bật lên. Có người gọi tên tôi, người gọi lại là Vô Tình.
- Cô bé Huỳnh Hoa giờ này còn thức à, chạy đi đâu đó?
Woa, hành vi của tôi bị phát hiện rồi! Tôi mở kênh thế giới và gửi trả anh dấu chấm hỏi (?).
- Cấp bốn mươi chạy vào sơn động làm gì?
Có lẽ khi nãy tôi chạy ngang qua chỗ anh treo nhân vật.
- Đi dạo.
Tôi kết câu bằng icon ngoác miệng cười.
- Con gái gì mà ba giờ sáng còn chưa ngủ, mau già lắm đó.
Tôi có chút ngạc nhiên nên hỏi lại:
- Sao biết tôi là con gái?
- Vào tận game mà còn có thể tự sướng cuồng chỉ có thể là con gái.
Tôi ngất!
- Anh còn nhớ sao...
- Tôi gửi kèm câu nói là icon vuốt mồ hôi trán.
Anh không trả lời mà lại hỏi:
- Có bang chưa?
- Vẫn chưa...
- Vào bang anh nhận phúc lợi, anh mang đi thăng cấp. Bang Lạc Việt.
- Ok.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!