Chương 29: Nụ hôn của Vô Tình

Đây là lần đầu tiên tôi ngủ đêm lại nhà anh tại căn phòng anh dành riêng cho tôi nên có chút không quen, chủ yếu là phòng này lâu rồi không ai ở nên ban đêm có chút cảm giác lạnh lạnh.

Ban ngày tuy tôi có vào đây nghỉ lưng nhưng thời gian rất ngắn, đến nay cũng chưa được bao lâu nên lúc này cảm thấy có chút lạ lạ, tôi lăn lăn cả buổi vẫn không thấy buồn ngủ, cuối cùng đành mở nhạc gắn tai phone vào cho dễ ngủ, rốt lại cũng chợp mắt được.

Tôi đánh một giấc cảm giác cũng khá là lâu, khi bừng tỉnh đã là ba giờ rưỡi sáng, tôi bật dậy chạy vào toilet. Đây là bệnh bất trị của tôi, ban đêm trước khi ngủ luôn phải uống nhiều nước không uống đủ lượng thì hôm sau thức dậy sẽ khó chịu toàn thân, mà uống nước thì nửa đêm đang ngủ phải trở dậy vài lần để chạy đi giải quyết.

Khi trở lại tôi nhìn thấy cửa phòng anh có ánh đèn sáng choang hắt ra. Hừ, giờ này vẫn còn thức sao mà để đèn sáng như vậy không biết. Tôi đi đến ghé mắt nhìn vào, anh đang ngủ, máy tính và cái bàn con đã bị dẹp mất rồi.

Anh đang nằm ngửa, mặt hơi nghiêng về phía cửa, dáng ngủ ấy thật bình yên, tôi không tự chủ đứng nhìn một lúc. Người này cũng thật lười, công tắt đèn ở ngay cửa, trước khi ngủ cũng không đi được vài bước đến để tắt đèn đóng cửa.

Tôi tiện tay tắt công tắt đèn.

- A…

Ngay khi đèn tắt, tay tôi chưa kịp rời công tắc đã nghe tiếng anh kêu thét làm tôi giật mình bật đèn sáng trở lại. Anh hoang mang nhìn tôi.

- Là em sao?

- Em thấy anh ngủ mà để đèn nên đến tắt đi, anh lại mơ thấy ác mộng sao lại la lớn như vậy?

Anh không trả lời, im lặng một lúc mới gật đầu.

- Cứ để đèn cho anh, không cần tắt.

- Chói mắt như vậy anh vẫn ngủ được sao?

- Ừm.

- Anh ngủ không đóng cửa sao?

- Em trở ra tiện tay khép lại dùm anh.

Tôi cũng không buồn truy cứu thái độ kỳ lạ kia của anh, tôi tin anh mơ thấy ác mộng nên mới hét lên như vậy. Tôi vẫn đinh ninh anh lười nên trước khi ngủ không thèm đóng cửa và tắt đèn. Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Sau ngày hôm đó tôi thường xuyên ngủ đêm lại nhà anh hơn, tôi thực hiện lời hứa của mình, những đêm đi học ở trung tâm tôi ghé lại nhà anh để ngủ đêm. Nhưng là mỗi người một phòng, chẳng ai chạm vào ai, nửa khuya tôi thường đến đóng cửa phòng lại giúp anh.

Anh không muốn tôi tắt đèn nên tôi không tắt đi nữa.

***

Thứ sáu cuối tháng, tôi ngồi trong phòng riêng của tôi tại nhà anh... online game. Tôi cùng anh đánh boss Bạch Ngân. Cả tháng qua bang của tôi ngày nào cũng đánh boss Bạch Ngân này một hai lần, người mở vũ khí vẫn không được món nào ánh kim, đồ tím ra ngày một nhiều.

Đêm ấy tôi hứng chí bảo mọi người để tôi mở, kết quả mở được cây kiếm ánh kim. Cả bang bùng nổ, kiếm khách trong bang nhao nhao đòi tôi từ nay về sau mở kiếm ánh kim cho bọn họ. Vì sao bọn họ ai cũng đòi vũ khí ánh kim?

Vì phẩm chất ánh kim là phẩm chất cao nhất trong các phẩm chất của trang bị, được cộng nhiều thuộc tính, có thể khảm nhiều ngọc tăng lực chiến nhân vật,…

- Chị dâu, chị may mắn vậy về sau mở vũ khí cho mấy anh em xài kiếm đi.

Atula lên tiếng bán đứng tôi luôn rồi.

- Ừ.

Vậy là đồng ý, tôi không hề biết chỉ số may mắn của mình là bao nhiêu nha, cho nên hứa cũng chỉ là hứa bừa thôi, ngay lúc đó tôi không biết về sau mình vẫn còn có thể mở ra thêm hai cây kiếm ánh kim và một đống kiếm thuộc tính cam.

Chỉ số may mắn này đúng là cao quá đi mất, chỉ có điều người điều khiển nhân vật lại là kẻ chơi chẳng ra làm sao. Nếu đổi lại là người khác, có được chỉ số may mắn giống như tôi hẳn đã trở thành đệ nhất cao thủ, hoặc ít nhất cũng nằm trong bảng xếp hạng mười người có điểm pk cao nhất.

- Nhưng mà đừng kỳ vọng nhiều vào tôi, chỉ số may mắn này không biết dùng được mấy lần đâu. Có khi lần sau tôi mở ra vũ khí tím không chừng.

- Bang chủ phu nhân đừng lo, mình còn đánh boss được nhiều lần mà, cứ mở thoải mái đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!