Chương 22: Anh kể tôi nghe

Sau đó anh ngắt cuộc gọi, trong khi tôi thì vẫn còn áp điện thoại vào tai và ngơ ngẩn xuất thần. Sau đó nữa tôi buông người nằm lăn lên giường. Tự hỏi, mình vừa làm gì thế nhỉ? Làm như vậy liệu có tổn thương anh hay không? Có lẽ là không, vì tôi đang làm theo nguyện vọng của anh mà.

Tôi muốn yên tĩnh, tôi muốn suy nghĩ lại... anh cũng cho phép rồi!

Tiếp theo... chiếc điện thoại đáng thương bị chuyển về chế độ im lặng và mọc cánh bay vào nằm gọn trong tủ áo, còn tôi thì nhắm mắt, sau lưng tôi xòe ra đôi cánh, tôi vỗ cánh bay lên trời cao... Khi tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng hôm sau, cảm giác đầu tiên là ngứa khắp nơi, đêm qua ngủ quên nên hiến hơi nhiều máu cho muỗi mẹ nuôi con... cảm giác thứ hai là giấc mơ đêm qua... thật đẹp. Không gì đẹp bằng mơ.

Nói rằng muốn yên tĩnh để suy nghĩ nhưng thực tế tôi chẳng suy nghĩ được gì. Cả một tuần sau đó tôi bị công việc và tiệc tùng quấn lấy. Một vài đêm thanh tĩnh tôi có ý định login game nhưng cuối cùng tôi kịp dừng lại.

Đến tối chủ nhật tôi không kiềm được lòng mà lập một accout khác để vào game, đặt tên là KimLinh, nữ y sư. Để nhân vật tự động làm nhiệm vụ đến khi đủ cấp độ kết bạn tôi chọn vào bảng xếp hạng của sever chọn kết bạn với tất cả.

Sau đó tôi nhìn vào danh sách bạn của mình, hiện đã có tên anh, Phong và những anh em khác trong bang. Nick ai cũng sáng rực rỡ, ai cũng online, trong đó có anh…

Hóa ra chỉ mình tôi đang chạy trốn anh.

Vắng tôi anh và tất cả mọi người vẫn ổn, vẫn online chơi trò chơi, tôi chẳng ảnh hưởng tí gì đến họ, là tôi tự đề cao mình, thậm chí tôi còn sợ anh bị tổn thương.

Nếu anh đã dễ dàng chấp nhận sự biến mất của tôi như vậy, thôi thì cứ dứt khoát cho xong, có lẽ tôi và anh là hai người không cùng chung thế giới! Tôi của ngày hôm đó quả thật đã nghĩ như vậy đấy!

Ngày tiếp theo tôi ghi danh vào Trung tâm Tin học gần đó để học. Khóa học sẽ bắt đầu vào ngày thứ tư sau đó, lịch học của tôi sẽ là tối thứ hai, tư, sáu và chủ nhật.

Cuối cùng tôi cũng đã có thể bày tỏ một chút thành ý với niềm đam mê tin học của mình rồi, xuất tiền túi và chuyên tâm học tập, cảm giác thật là sung sướng.

Tôi gọi điện về khoe với mẹ, mẹ nói

"mày rảnh quá, đi làm rồi không lo làm, không lo bồi đắp tình cảm với bạn trai, đăng ký học thêm tin học làm gì không biết", tôi cười nói

"con muốn thỏa mãn đam mê".

Trước nay chuyện mà tôi muốn làm đều làm cho kỳ được, mẹ tôi chưa bao giờ có thể ngăn tôi, chỉ trừ khi tôi tự mình trở mặt phút cuối cùng mà thôi! Nên việc gọi điện thông báo chính xác chỉ là thông báo, kèm thêm dự báo ngầm

"những tháng tới cuối tuần con bận học nên sẽ không về thường xuyên…".

Lại một tuần nữa trôi qua. Những đêm không phải đi học tôi thường login vào acc Kim Linh để nhìn anh, là tôi không tự chủ muốn vào để nhìn anh, chỉ cần thấy anh còn có thể online tôi sẽ biết anh vẫn ổn.

Vì những ngày qua tôi đã lôi cái điện thoại bị tôi vứt đi hôm nọ trở ra để nhìn, từ đó đến nay anh không gọi tôi, tôi cũng không định gọi cho anh, anh quả thật để cho tôi yên tĩnh mà suy nghĩ.

Có vài lần đang online tôi thấy ai đó login acc HuynhHoa của tôi, có lẽ là anh bởi vì ngoài anh ra đâu ai biết id và pass của tôi. Dù không vào game khá lâu rồi nhưng tôi vẫn thấy nhân vật nữ kiếm khách của mình lò dò lên cấp sáu mươi tám, hơn hai cấp so với lúc tôi quyết định bỏ game.

Những lần nhìn thấy nhân vật mình được anh chăm sóc lòng tôi trổi lên một cảm giác rất lạ, tôi không thể dùng từ ngữ để tả, nó giống như là mãn nguyện vậy, nhưng có lẽ không phải.

Tuần thứ ba kể từ khi anh chấp nhận cho tôi suy nghĩ lại cứ thế chậm chạp trôi qua. Suy nghĩ của tôi vẫn lưỡng lự giữa tiến tới và bước lùi, kết quả cảm xúc cứ giậm chân tại chỗ, tôi tự giậm cho cõi lòng mình gần như tan nát… Nhiều lần tự nhủ sẽ nói lời xin lỗi và chia tay nhưng sau đó không tự chủ vào game nhìn anh một chút cuối cùng im lặng offline đi ngủ.

Tôi… sao thế này?

Những ngày cuối tuần trời lại thích đổ mưa, tôi không thể kiềm lòng mình đừng nghĩ về anh, tôi vẫn nhớ anh luôn cảm thấy khó chịu vào những ngày thời tiết u ám thế này.

Những buổi đi làm về tôi luôn có ý định ghé vào thăm anh, nhưng cuối cùng vẫn là phóng xe ngang không vào cũng không dừng lại trước nhà anh dù trong giây lát. Những ngày đó khi về nhà tôi thường vội vàng login game xem anh có đang online hay không, tên anh xám xịt khiến lòng tôi càng cảm thấy bất an.

Chỉ có điều tôi đã không thể tự mình nghĩ tự mình lo như vậy được lâu bởi vì ngày cuối tuần… anh đến tìm tôi!

Sáng thứ bảy, thời gian ngủ nướng thiêng liêng nhất trong cả tuần làm việc của tôi trong tuần thứ ba ấy đã bị tiếng đập cửa ầm ầm phá cho tan nát. Tôi mở cửa nhìn xem ai đến phá tôi vào ngày cuối tuần thế này, chỉ muốn xổ một câu chửi đổng.

Nhưng khi vác cặp mắt lờ đờ nhìn ra ngoài liền chạm ngay mặt của nhỏ Phương, nó không để tôi kịp phản ứng mà bóp lấy vai tôi rồi lay lắt, miệng kêu inh ỏi:

- Mau vào tân trang lại đi con quỷ, bạn trai mày đến tìm kìa…

- Cái gì?

Tôi tạm thời bị ngơ. Nhỏ Phương vỗ hai tay vào hai má tôi rồi ngoác miệng cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!