Sáng thứ bảy, không phải làm việc, tay chân tôi lại không tự chủ lái xe chạy đến nhà của Vũ. Trong lòng tâm tâm niệm niệm, là đi học thêm tin học thôi. Tôi vào nhà thấy Phong từ trong đi ra, vừa thấy tôi anh ta cười nói rôm rả:
- Chị dâu tới đúng lúc thiệt, chị nấu cho cả nhà ăn một bữa nha, bữa nay anh hai nói ngán ăn cơm tiệm.
Nấu ăn? Tôi... dở! Anh em nhà này muốn thử tôi sao? Tôi nghĩ nghĩ cuối cùng gật đầu, tuy dở nhưng tôi nấu ăn cũng không đến mức độc chết người! Sau đó tôi nghe mình nói:
- Phong, hôm nào anh cho em xem lại đoạn camera giám sát hôm đó được không?
- Chị muốn coi lại đoạn phim lúc nhà bị trộm hả?
- Ừm.
- Cần gì hôm nào, để lát nữa em cho chị xem.
Tôi vào phòng của Vũ. Anh đang cắm mặt vào game, khi tôi vào anh chỉ nhìn tôi một cái không nói lời nào sau đó lại dán mắt vào màn hình laptop. Tôi bị ngó lơ. Đúng là chán, tôi đứng lên định đi vào bếp nhưng vừa ngoặc qua khỏi cửa phòng của Vũ, Phong đã hỏi:
- Chị muốn coi camera phải không, theo em.
Lần đầu tôi vào phòng của Phong, rộng gấp đôi phòng của Vũ, có vài màn hình máy tính đang mở, trong đó là hình ảnh thu lại từ camera giám sát theo thời gian thực. Trong một màn hình Vũ đang ngồi say sưa chơi game.
Tôi hỏi nếu muốn xem lại cảnh của mấy ngày trước xem thế nào, muốn phóng to hình ảnh thì làm thế nào? Phong chỉ dẫn cho tôi.
Có một điều khiến tôi đặc biệt chú ý là mọi hành động của tôi và Phong khi bước vào đây cũng bị ghi lại, tôi dáo dác tìm cái camera, Phong chỉ tay vào cái bình hoa treo trên tường nói:
- Nó ở đó!
Cha nội này thích bị giám sát đến thế sao trời? Tự mình giám sát phòng của chính mình?
Tôi nhanh chóng học được cách xem lại video của những ngày trước đó, Phong cũng ra ngoài nghe điện thoại. Anh ta đứng nói chuyện ngoài hành lang, hình ảnh cũng bị thu vào. Nội dung cuộc nói chuyện hình như cậu anh vào bệnh viện.
Sau đó Phong tắt máy đi về phía phòng của Vũ, tôi nghe được giọng của họ trong video giám sát:
- Thy vừa cho em hay cậu đột quỵ vừa được đưa vào bệnh viện. Anh hai về lại nơi đó không?
- Đương nhiên là về, phải đi thăm cậu.
Vũ vừa nói vừa xếp máy tính lại. Phong lấy máy nhét vào ngăn tủ khóa lại sau đó anh ta ném bộ đồ khác cho anh trai rồi nói:
- Để em nói với chị dâu không cần nấu cơm cho chúng ta. Anh hai muốn em gọi chị dâu đi cùng không?
- Không cần!
Phong rời phòng anh trai, Vũ thay đồ. Tôi không muốn nhìn nên ra cửa đứng. Phong đi đến thông báo với tôi:
- Em với anh hai phải về nhà cậu có công chuyện vài ngày, sẽ đi ngay bây giờ. Khi nào chị dâu về khóa cửa giúp em, đây là khóa phòng của em, khóa xong chị để chìa khóa dưới giường anh hai dùm.
Tôi gật đầu xem như đã hiểu.
Sau đó tôi một mình ở nhà bọn họ. Tôi tua đi tua lại ba lần đoạn hai tên ăn trộm vào nhà hành hung Vũ và sau đó anh run rẩy trong lòng tôi. Hôm đó anh bị đánh nhiều hơn tôi nghĩ nên mới ngất đi, có lẽ vì vậy khi tỉnh lại anh mới run rẩy không tự chủ như vậy.
Sau khi tôi về rồi, Phong đến xem thương tích cho anh trai. Phong đòi đưa anh đi bệnh viện nhưng anh không chịu. Cuối cùng Phong đành lấy thuốc thoa cho anh. Tuy không đổ máu, qua video trắng đen tôi không nhìn rõ được vết bầm, nhưng tôi thấy rõ Phong thoa thuốc cho anh rất nhiều chỗ.
Anh không kêu đau nhưng tôi thấy rõ anh nắm chặt tay và nhăn mặt chịu đựng. Tôi nghe lòng mình nhói đau!
Sau đó tôi tự hỏi lòng mình là tôi thương hại anh sao? Tôi không biết! Và câu hỏi này có lẽ vĩnh viễn tôi không thể nào trả lời được, cũng có thể lòng tôi đã có sẵn câu trả lời nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ nói ra.
Tôi xả video đến thời điểm tôi nghe được đoạn đối thoại của Vũ và Phong hôm trước. Khởi đầu cho câu chuyện là Phong mang quyển sách dày vào phòng Vũ.
- Thứ anh cần nè!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!