Edit: MOE (Thiên Ngọc)
7.
Lúc Tạ Lan Tinh tỉnh lại Văn Dữ còn ở phòng y chưa đi.
Trên người hắn thoải mái thơm mát, y phục ban ngày đã thay.
Văn Dữ nghe được động tĩnh, cất đồ vật trong tay nhìn y.
"Tỉnh? Đói bụng không?"
Tạ Lan Tinh lắc đầu, sờ bụng, nói với hắn: Có một chút.
Y tỉnh lại có thể thấy Văn Dữ ở chỗ này đã rất vui vẻ, ăn uống tự nhiên ném ra sau đầu.
Văn Dữ khoác áo ngoài cho y,
"Thực hạp còn ấm, hay muốn ăn món khác?"
Ăn cái này đi.
Tạ Lan Tinh dụi dụi mắt, xác nhận không phải ở trong mộng, vì thế hồng lỗ tai hỏi:
"Ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao?"
Ân.
Trong lòng Tạ Lan Tinh nở hoa.
"Vậy, vậy ngươi không mệt sao, ngươi có thể, có thể cùng ta… Nằm một lát."
"Lúc trước Lan Tinh có thể canh ta mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, ta chỉ ở chỗ này chờ ngươi vài canh giờ, nói cái gì mệt."
"Ngươi, ngươi đã biết… Nhất định là Liên Kiều lại nhiều lời."
Tiểu công tử buồn rầu nhíu nhíu mày.
Văn Dữ cười,
"Nếu có lần sau sẽ cùng Lan Tinh nằm chung."
Tạ Lan Tinh mặt đỏ tim đập mạnh.
"Vậy, vậy tối mai có hội đèn lồng ngày của hoa, ngươi muốn cùng ta đi xem không?"
Y khẩn trương đến thẳng mũi chân dưới chăn, sợ hắn không đáp ứng, lại giải thích:
"Sẽ rất náo nhiệt, ta mang ngươi đi ăn bánh trôi, còn có… Múa rối bóng cũng rất đẹp."
Văn Dữ xoa xoa đầu y,
"Ta chưa đi qua, Lan Tinh cùng ta đi, có lẽ sẽ cảm thấy không thú vị."
Tạ Lan Tinh mở to hai mắt, nghĩ đến hắn nói qua không có người nhà, đau lòng.
Y xốc lên chăn tiến tới trước mặt hắn, muốn duỗi tay ôm nam nhân nhưng không dám, nghiêm túc:
"Mới sẽ không, ta thích nhất cùng ngươi cùng nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!