Chương 4: (Vô Đề)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

4.

Đêm.

Kinh Trập dụ thị vệ đi, Văn Dữ mới có thể chân chính thăm quan toàn bộ Lạc Vương phủ.

Dược viên xem như lãnh địa của Tạ Lan Tinh, ra dược viên, bên cạnh mới là phòng ngủ của y, ngoài cửa sổ còn trồng vài loài hoa cỏ hiếm. Tiếp đó là đài ngắm trăng, đại khái là nơi phu nhân Lạc Vương ăn chay niệm phật Liên Kiều đã nói.

Văn Dữ cố ý đi một vòng, Phật đường không lớn, nhìn không ra chỗ đặc biệt, nhưng Phật khí lại nhiều hơn so với đa số chùa miếu. Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, cả tòa Lạc Vương phủ đều được Phật khí bao phủ, khó trách nơi này một mảnh an hòa.

Kinh Trập trốn thị vệ chạy tới, một người một thú liếc nhau hiểu rõ.

Đơn giản là Phật khí vừa lúc che giấu hơi thở bọn họ.

Kinh Trập lười biếng duỗi tứ chi, đi theo Văn Dữ về phòng, không nghĩ tới chủ nhân vào phòng ngủ người khác.

……

Văn Dữ không muốn đánh thức y, nhưng vẫn nhịn không được chạm vào khóe môi người nọ treo ý cười.

Không có chuyện phiền lòng thì tốt.

Lúc đầu hắn tiến vào giúp y đắp chăn đàng hoàng, hiện tại người này trực tiếp ôm chăn vào ngực.

Tơ tằm bị y cuốn vào lòng khẽ động áo trên, vì thế cái bụng trắng nõn lộ ra. Văn Dữ nhìn chằm chằm nhìn chốc lát, vô cùng bất chính sờ soạng một chút.

Thật mềm.

Hắn chơi đủ rồi, cũng biết nên dừng, giúp y sửa lại vạt áo về phòng.

Hắn không biết là, sau khi hắn rời đi không bao lâu, Tạ Lan Tinh bắt đầu vô thức nói mê.

Sáng sớm hôm sau, tiểu công tử đơn thuần như giấy trắng trên tình sự nhìn khố y ướt dính, nhớ lại mộng đêm qua, cả người đỏ bừng như tôm luộc.

……

Tới giờ Phục Linh đưa cơm tới, Kinh Trập ngoài làm nũng trước mặt Tạ Lan Tinh, đối với những người khác vẫn mang tính nết thần thú.

Phục Linh thấy nó không chịu ăn, học Tạ Lan Tinh ôm nó ôm vào ngực, còn phải vừa dỗ vừa uy.

"Công tử ra cửa, một lát sẽ trở về, ngươi đừng cáu kỉnh không ăn cái gì nha."

Tạ Lan Tinh vừa về, đã nghe giọng Liên Kiều truyền tới.

Hai người trước sau tiến vào, Liên Kiều vẫn là bộ dáng vô tâm vô phổi, Tạ Lan Tinh đối diện tầm mắt nam nhân nhanh chóng dời đi.

Văn Dữ dựa vào cạnh cửa, trong tay cầm một quyển y thư.

Kinh Trập từ trong ngực Phục Linh nhảy xuống, nhắm thẳng Tạ Lan Tinh nhào lại. Y tiếp được nó bế lên, học ngày thường dán mặt nó cọ.

Giây tiếp theo thú đã bị một bàn tay xách cổ.

"Nó mới chạy dưới đất, móng vuốt dơ."

Văn Dữ liếc thú một cái, mặc nó tứ chi lơ lửng giãy giụa.

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!