Chương 14: (Vô Đề)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

14.

Trên Cửu Trọng Thiên yên lặng, yên lặng đến có chút không chân thực.

Ngoài điện Thái Hàm, Văn Dữ một bộ hắc y cùng thần thú cao lớn đứng bờ bên kia chúng thần.

Trong mắt Văn Dữ không có cảm tình, tay kéo kéo xiềng xích trên cổ thượng thần.

Ngươi có biết sai?

Tạ Lan Tinh theo sau Vi Sinh, chưa nhìn thấy người đã nghe giọng Văn Dữ lạnh băng.

Vi Sinh nhìn thoáng qua, chư thần đều có bị thương, hắn chỉ phải mang theo Tạ Lan Tinh tiếp tục đi phía trước. Vì thế tiểu công tử luôn luôn lấy cứu người giúp kẻ nghèo làm nhiệm vụ thấy một màn thượng thần một thân vết thương bị dây thừng trói cổ, miệng không ngừng trào ra vết máu.

Nhưng chân chính làm Tạ Lan Tinh sửng sốt là, Bánh, Bánh Thảo?

Ánh mắt Văn Dữ khẽ nhúc nhích, ném xuống xiềng xích trong tay.

Lan Tinh…

Vi Sinh đúng lúc niệm chú đưa Hoài Minh lâm vào hôn mê đến trước người.

Tạ Lan Tinh hoàn toàn đã quên đây là nơi giương cung bạt kiếm, chỉ biết đi tới nam nhân. Khi đi đến bên cạnh, thú tuyết trắng như ngày thường nằm sấp xuống với y, cái đuôi dựng thẳng, đầu đáp ở chi trước, vô tội nhìn y.

Vì thần thú cúi thân, Tạ Lan Tinh mới có thể thấy mũi tên nỏ kim quang phía sau bọn họ. Y nhanh hơn bước chân, cho nên cuối cùng rơi lệ chạy đến trước mặt ôm Văn Dữ, nhanh chóng thay đổi vị trí hai người.

Vì thế Văn Dữ trơ mắt nhìn mũi tên Hậu Nghệ đánh nát phiến cốt bay ra đón đỡ, hoàn toàn ghim vào thân thể người trước ngực.

Lan Tinh ――

Chớp mắt Kinh Trập lộ ra móng vuốt, lông dựng thẳng lên, rống giận chạy tới hướng cung nỏ.

Tạ Lan Tinh không đứng được trượt xuống, tay lạnh lẽo vô lực nắm tay áo Văn Dữ.

Đau quá.

Đây là cảm giác đầu tiên của y.

Nhưng rất nhanh y cảm thấy may mắn. May mắn mình theo tới, may mắn bị thương không phải là Văn Dữ.

"Không, không, Lan Tinh, Lan Tinh…"

Tay Văn Dữ nâng lưng y không ngừng truyền vào linh lực, nhưng mũi tên Hậu Nghệ đã xuyên qua. Không ai rõ hơn hắn nhiệt độ cơ thể Tạ Lan Tinh đang nhanh chóng giảm xuống.

"Tinh Tinh, ngươi sẽ khỏi, ngươi sẽ khỏi."

Cảm nhận được trên mặt có ướt át ấm áp, Tạ Lan Tinh chớp chớp mắt, đau lòng phủ lên tay hắn.

Ngươi đừng khóc…

"Để người khác thấy Đại Ma Vương khóc, ngươi rất mất mặt."

"Tinh Tinh, ngươi sẽ khỏi, ta mang ngươi về Mặc Sơn, ta mang ngươi về nhà."

Văn Dữ không dám dùng sức ôm y, thậm chí không dám cao giọng nói chuyện, sợ thân hình mềm mại trong lòng vỡ vụn.

Được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!