Chương 13: (Vô Đề)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

13.

Tạ Lan Tinh chống đầu ngồi trên tiểu bậc thang ở dược viên chăm sóc mẫu đơn, trong lòng không biết đã đếm bao nhiêu ngày.

Ngày ấy Văn Dữ thương tiếc hôn y thật nhiều, giống ra cửa mua cái bánh trôi, nhẹ nhàng bình thường nói

"Ta mang Tiểu Báo Tử đi làm một chuyện, vài ngày nữa sẽ về. Trở về hy vọng có thể ăn bánh thảo Lan Tinh làm."

Nhưng đợi hơn nửa tháng vẫn không thấy về, hơn nữa sắc trời gần đây luôn thay đổi thất thường, không có tiểu báo nghịch ngợm tới ăn vụng nụ hoa, Tạ Lan Tinh ẩn ẩn có chút bất an.

Biến cố lúc này tới.

Thảo dược sinh trưởng cao thấp không đồng đều kịch liệt đong đưa, vài cuốn y thư bên lò thuốc cũng bị gió thổi rơi xuống. Gió càng lúc càng lớn làm Tạ Lan Tinh không mở mắt ra được, y dùng tay áo che chở mẫu đơn, đứng dậy muốn về phòng, lại bị hồng lăng (dải lụa đỏ) xuất hiện chắn trước người.

Ngay sau đó, dược viên xuất hiện nữ tử yêu diễm y chưa từng gặp, cùng một đám người áo bào trắng không rõ thân phận.

Tạ Lan Tinh sửng sốt, theo bản năng ôm chặt chậu hoa trong ngực.

Nữ nhân tóc đen hồng y hơi khom người với Tạ Lan Tinh, khóe mắt mị sắc vô biên.

"Mặc Sơn Hồng Kỳ, phụng mệnh ngô vương đến hộ chủ."

Vương?

Tạ Lan Tinh nhìn nàng xoay người nói với mọi người,

"Thần giới thế nhưng hạ lưu dùng phàm nhân làm con tin, thủ đoạn đê tiện."

Người áo trắng dẫn đầu nắm trường kiếm nhìn Tạ Lan Tinh:

"Lời xà yêu nói, chớ có tin vào."

Hồng Kỳ hộ trước Tạ Lan Tinh, đầu ngón tay đỏ bừng câu lấy tóc đen trước ngực giễu cợt,

"Lời này ta không thích nghe."

"Không phải do ngươi."

Những vị áo trắng xếp thành một hàng, quanh kín hai người.

Hồng Kỳ nhìn lướt qua, cười nhạo:

"Vì bắt một người, Thượng thần Hưu Mậu tự mình tới đâu."

Hưu Mậu nhíu mày không nói tiếp, mấy người giơ lên trường kiếm, gió mạnh theo tới.

Đất và hoa cỏ yếu ớt trong dược viên bị cuốn vào trận gió, Tạ Lan Tinh không kịp đau lòng đã bị hồng lăng che mắt.

Hồng y mỏng cùng tóc đen tung bay, một đôi mị nhãn không sợ nhìn trận pháp trước mặt, thẳng đến hắc xà chui từ dưới đất dược viên lên không một tiếng động bò vào trận, Hồng Kỳ nhảy lên cao, tám sợi tơ hồng phất lên sau lưng ―― gió ngừng.

Hồng lăng rơi xuống, Tạ Lan Tinh chớp chớp mắt, thần tiên bạch y bị tơ hồng trói nằm trên đất đầy thảo dược.

Hồng Kỳ hơi gật đầu, hắc xà một lần nữa chui vào đất rời đi. Thân ảnh quyến rũ từ giữa không trung nhảy đến trước mặt Hưu Mậu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, trường kiếm treo trước ngực hắn.

"Ngô Vương nhân từ, nhưng ta không."

Không…… Tạ Lan Tinh mở to mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!