Edit: MOE (Thiên Ngọc)
11.
Tạ Lan Tinh sửng sốt, đánh khóc cách.
Có, có ý tứ gì…
Đôi mắt khóc hồng nhìn hắn, rõ ràng hỏi như vậy, trên mặt lại đầy ―― ngươi không thể gạt ta, ta còn sẽ khóc.
Văn Dữ chậm rãi dời lòng bàn tay, từ eo đến xương bả vai, cảm giác được thân thể y run rẩy, mới hơi cúi đầu, chạm vào môi mềm một chút.
"Chính là ý tứ như vậy."
Tạ Lan Tinh mở to hai mắt.
"Ý xấu của Lan Tinh giống ý xấu của ta sao?"
Tâm trở về từ mây mù, Tạ Lan Tinh buông ra áo hắn, sửa thành ôm eo, vùi mặt vào trước ngực nam nhân, nhỏ giọng lại thống khoái khóc lên.
Văn Dữ lập tức nâng mông bế y lên,
"Lan Tinh, đừng khóc."
Y ngoan ngoãn ôm cổ hắn, rớt nước mắt yếu ớt xác nhận,
"Là thích ta giống ta thích ngươi sao?"
Giây tiếp theo y đã bị Văn Dữ đặt lên giường, sau đó tiếp nhận một nụ hôn dài.
"Lan Tinh thích ta thế nào?"
Văn Dữ chống trên người y, hoá nụ hôn dài thành nhẹ mổ,
"Là giống ngươi thích hoa mẫu đơn? Hay thích như Kinh Trập thích bánh thảo?"
Khóe mắt người dưới thân còn treo nước, Văn Dữ lại rơi xuống nụ hôn,
"Ta thích Lan Tinh, là tình yêu dây dưa không thôi của thế gian."
Vì thế Tạ Lan Tinh cười, cong mắt xinh đẹp mang theo ướt át, duỗi tay ôm hắn.
"Ta cũng thích ngươi, ta thích nhất ngươi."
Văn Dữ ôm y cùng nhau nằm trên giường, một bên dùng tay sờ tóc dài y.
Thích còn trốn ta.
Ai nha, bị phát hiện.
Tạ Lan Tinh vô pháp phản bác, rầm rì dán mặt nam nhân làm nũng.
Lúc này tóc tai kề sát vẫn không đủ, không bao lâu lại hôn nhau, tóc đen cũng quấn làm một. Sau đó hơi thở ai phả vào da ai, cách y phục cũng có thể phỏng người.
Một bị chọc đến phát ra giọng mũi đáng thương còn muốn chủ động dán nguồn nhiệt, một khác ôn nhu lại thô bạo.
Ôn nhu ở hôn y, thô bạo là với xiêm y.
Thân mình oánh bạch nổi hồng câu nhân, Văn Dữ nắm mắt cá chân y, niệm chú giảm đau, động thân đẩy đồ vật thô nóng đi vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!