Anh nói: "Có một cách, cậu biết câu thực tiễn mới cho ra chân lý chứ?"
Là một ý tưởng tồi.
Mấy ngày sau đó, trên cổ tay mỗi chúng tôi đều đeo một chiếc vòng, không được rời xa nhau quá năm mươi mét. Vòng tay có thể hiển thị nhịp tim theo thời gian thực.
Tôi lắc lắc cổ tay: "Có hiệu quả không?"
Giang Nhiên vừa đọc sách, vừa lười biếng đáp: "Không biết."
Không biết mà cũng—
Anh thản nhiên nói tiếp: "Đây là sản phẩm mới của công ty Thẩm Dung, chuyên dành cho các cặp đôi, đưa cho tôi làm thí nghiệm."
"Trùng hợp cậu lại là đối tượng phù hợp nhất."
Đúng là, Giang Nhiên chưa bao giờ chịu thiệt cả. Suốt một tuần ấy, chỉ khi tan học chúng tôi mới tháo vòng tay ra. Giờ thể dục, anh đứng ngay cạnh tôi. Lúc ăn cơm, anh ngồi đối diện tôi. Thậm chí ngay cả khi đi vệ sinh, người còn lại cũng phải đứng cách xa không quá năm mươi mét.
Chẳng mấy chốc, một tin đồn khó nghe lan truyền khắp nơi.
"Này, cậu nói xem, liệu Giang Nhiên và Lê Kha có phải gay không? Dù sao thì Lê Kha trông cũng như tomboy ấy."
"Công nhận, hai người họ đứng cạnh nhau, cứ tưởng là hai thằng con trai luôn."
"Không thể phủ nhận tính tình Lê Kha hơi khó ưa, nhưng với khuôn mặt đó, lại để tóc ngắn như vậy, đúng là có sức hút với mấy tên thích kiểu đặc biệt."
Tôi vỗ vai người bịa chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bạn học, miệng cậu lắm lời quá đấy, có muốn tôi khâu lại giúp không?"
Danh tiếng tôi vốn đã tệ sẵn, bọn họ không dám dây vào, chỉ cứng ngắc xin lỗi rồi bỏ đi. Giang Nhiên đứng cạnh hành lang đọc sách, chờ tôi.
Tôi bước đến: "Chúng ta rút khỏi cuộc thi đi, hết hứng rồi, tôi lười chơi rồi."
Anh ngăn động tác tháo vòng tay của tôi lại.
"Lê Kha, tôi chưa bao giờ thua trong các cuộc thi mình tham gia."
Giang Nhiên có những lúc cố chấp đến mức không thể thuyết phục. May mắn là, chúng tôi đã chiến thắng. Nhận được một nghìn tệ, tôi chia cho anh một nửa.
Anh không nhận: "Tôi không cần số tiền này."
Không lấy tiền thì tôi mời anh ăn cơm.
Thiếu niên bướng bỉnh: "Không ăn."
Thế thì không được rồi. Tôi bắt anh chọn một trong hai. Cuối cùng, anh miễn cưỡng đồng ý với phương án thứ hai.
Tan học, tôi dẫn anh đến quán mì hay ăn. Quán hơi nhỏ, bàn ghế đã có chút cũ kỹ. Biểu cảm của Giang Nhiên không được tự nhiên cho lắm. Nhưng vẫn ngồi xuống cùng tôi.
Hai bát mì bò được mang lên.
Anh đẩy cả hai về phía tôi: "Tôi... không ăn đâu."
"Không ăn rau thơm?"
"Hay không ăn thịt bò?"
Thiếu niên lắc đầu, tỏ ý không có kiêng kỵ gì cả.
Vậy thì tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!