Chương 17: (Vô Đề)

50.

Năm thứ năm sau khi tôi mất.

Giang Nhiên từ bỏ tất cả.

Anh thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Dùng bữa tối cuối cùng với bố mẹ, trước khi rời đi để lại một bức thư tuyệt mệnh. Dẫn Giang Miên đến khu vui chơi lần cuối cùng. Cô bé lớn lên rất tốt dưới sự chăm sóc của Lương Huy Nguyệt, tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn.

Anh uống rượu với Thẩm Dung. Thẩm Dung vốn không đồng ý. Với thể trạng của Giang Nhiên bây giờ, chỉ cần một trận cảm cúm nhỏ cũng đủ lấy mạng anh.

Giang Nhiên cười nhạt, giọng điệu nhẹ bẫng:

"Nếu bỏ lỡ lần này, sau này sẽ không còn cơ hội nữa."

Anh biết điều đó có nghĩa là gì. Vì thế, Thẩm Dung để người làm lấy loại rượu ngon nhất trong hầm ra, thứ rượu không quá mạnh, sẽ không khiến Giang Nhiên ra đi quá sớm.

Tối hôm đó, họ uống đến tận sáng. Thẩm Dung ngồi bệt dưới đất, khóc nấc lên đầy bất lực. Cậu khóc vì Giang Nhiên.

"Cậu còn trẻ như vậy."

"Nếu cậu c.h.ế. t rồi, Giang Miên phải làm sao đây!"

"Tại sao? Tại sao lại là cậu? Tại sao lại là Lê Kha?"

"Giang Nhiên, cậu muốn bọn tớ phải làm sao đây?"

Men say kéo đến, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Giang Nhiên kéo chăn đắp lên người cậu ấy.

Trời sắp sáng rồi.

Chọn lúc tất cả đều không đề phòng để rời đi.

Anh đã uống rượu, không thể lái xe. Vì vậy, anh đi bộ đến nghĩa trang. Khi nhìn thấy bia mộ khắc tên Lê Kha, anh dừng lại, khẽ thở dài. Cơn đau hành hạ suốt dọc đường, may mà anh có mang theo thuốc giảm đau.

Cây mai mà Lê Kha trồng khi còn sống đã được anh dời đến đây. Đã nhiều năm rồi nó không nở hoa, khô héo đến mức không còn chút sức sống nào.

Trợ lý nói, nó không thể sống lại nữa. Anh không cam lòng.

Ở phía bên kia cây mai, có một tấm bia mộ mới dựng lên, vẫn chưa khắc tên.

Là phần mộ anh chuẩn bị cho chính mình.

51.

Ngày hôm sau, Giang Nhiên bay đến Hokkaido.

Anh nhận thẻ phòng từ quản lý của khách sạn.

"Giang tiên sinh, căn phòng mà bốn năm trước ngài đặt trước, hôm nay cuối cùng cũng chờ được ngài đến."

Tôi không biết mình xuất hiện từ khi nào, chỉ là khi mở mắt ra, tôi đã nhìn theo ánh mắt anh.

Căn phòng gần như được xây bằng kính trong suốt. Vừa mở mắt ra, đã có thể nhìn thấy tuyết trắng xóa. Chuyến du lịch tuần trăng mật này đã muộn rất nhiều năm.

Giang Nhiên giơ điện thoại lên, chụp lại căn phòng khách sạn, sau đó lại chụp thêm một bức ngoài trời. Chụp xong, anh còn cẩn thận kiểm tra lại, trông có vẻ rất nghiêm túc.

Buổi tối, anh ngồi trên sofa bên cửa sổ, ánh đèn trong phòng hắt lên tấm kính, phản chiếu bóng dáng gầy guộc của anh.

Trước khi xuất ngoại, anh đã vứt hết thuốc. Không thể cứu được là một chuyện, không muốn cứu lại là chuyện khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!