Chương 13: (Vô Đề)

35.

Bà Trần chậm rãi hít thở. Không gian yên tĩnh, có lẽ bà đã mơ một giấc mơ đẹp, khuôn mặt thanh thản chẳng chút đau đớn, như thể chỉ đơn thuần là đang ngủ mà thôi.

Chỉ là… sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bà đã viết di chúc từ trước. Sau khi mất, bà muốn tro cốt được rải xuống biển. Biển cả chưa từng ngừng trôi dạt, không thuộc về bất cứ nơi nào. Đó là một kiểu khác của tự do. Cũng là điều bà hằng mong muốn. Dù lúc còn sống đã đi qua không ít nơi, nhưng bà vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lời trăn trối vốn dành cho những người vẫn còn lưu luyến trần thế. Nhưng bà thì không.

Bà phải đi tìm điều tiếc nuối của đời mình.

Phải đi nhanh hơn một chút.

Bà như thấy Kha Kha đang đứng bên cầu Nại Hà, vẫy tay gọi bà.

Con bé chắc đã đợi lâu lắm rồi.

Bà chạy về phía trước…

Tôi khóc đến nghẹn ngào, gọi tên bà, gọi một tiếng Mẹ ơi, cố gắng nắm chặt lấy bà.

Nhưng nỗi đau đớn cùng cực đã bóp nghẹt cổ họng tôi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người trên giường bệnh dần dần ngừng thở, máy theo dõi nhịp tim vang lên chói tai, một đường thẳng kéo dài.

Bàn tay phải của bà trượt khỏi mép giường, một thứ gì đó từ trong lòng bàn tay rơi xuống ngay dưới chân tôi.

Là một chiếc bùa bình an.

Mặt sau… thêu tên của tôi.

36.

Năm thứ tư.

Tôi đến muộn.

Thời gian trôi qua dường như nhanh hơn. Bà Trần không còn nữa, số người trên thế gian này vẫn còn nhớ đến tôi lại ít đi một người.

Tôi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Giang Nhiên.

Anh ấy ốm rồi, mấy ngày nay không đi làm. Rèm cửa kéo kín mít, không có lấy một tia sáng lọt vào. Dưới sàn là những vỉ thuốc và chai thuốc bị vứt lộn xộn, không nhìn rõ đó là gì.

Anh ấy kéo chăn lên tận cằm, lông mày nhíu chặt, trông có vẻ rất khó chịu. Tôi chưa từng thấy Giang Nhiên yếu ớt như vậy. Trong suy nghĩ của tôi, anh ấy luôn là người mạnh mẽ đến mức chẳng gì có thể khuất phục được.

Anh ấy như đang mơ một cơn ác mộng, khẽ gọi tên ai đó.

Tôi cúi xuống, cố lắng nghe.

Đúng lúc này, Thẩm Dung xông vào, sắc mặt nặng nề. Cậu ta kéo rèm cửa ra, xách theo một hộp thuốc. Ánh sáng tràn vào phòng, tôi nhìn thấy đống thuốc rơi lả tả trên sàn.

Toàn là thuốc ngủ.

"Cậu định tự hành hạ mình đến c.h.ế. t à?"

Người trên giường mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi. Anh ấy đưa tay ra, mu bàn tay đầy vết bầm tím, là dấu vết của những lần truyền dịch.

Thẩm Dung vừa giận vừa bất lực, nhưng lại không thể mặc kệ. Cậu ta là bác sĩ, bây giờ gần như đã trở thành bác sĩ riêng của Giang Nhiên.

"Giang Miên đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!