6.
Tôi đã rất lâu rồi không thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Giang Yến Chu.
Dù là lần đầu hôn nhau hay đêm đầu tiên ngủ chung, anh cũng chưa từng như thế này.
Cú ngã lần này khiến đầu óc anh có vấn đề, đồng thời cũng giúp tôi được thấy dáng vẻ thẹn thùng của một Giang Yến Chu trẻ tuổi hơn.
"Anh không sao chứ?" Tôi hỏi.
Dái tai anh đỏ ửng.
Giang Yến Chu vốn da trắng, bình thường tính khí điềm đạm, ít khi bộc lộ cảm xúc.
Tôi đang định bước tới gần để nhìn rõ hơn, thì điện thoại reo, là mẹ tôi gọi đến.
"San San, tình hình của Yến Chu thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?"
Tôi hạ giọng đáp: "Cơ thể không vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn."
"Thật sự mất trí nhớ rồi à?"
Tôi liếc nhìn Giang Yến Chu, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
Giọng ba tôi xen vào qua điện thoại: "Thế giờ làm sao? Thằng nhóc đó nếu mãi không nhớ lại được, cuộc sống còn tiếp tục nổi không?"
"Không sao đâu, bác sĩ bảo sẽ hồi phục thôi."
Lúc này không cần thiết làm ba mẹ tôi thêm lo lắng.
Cúp máy, ánh mắt tôi quay lại đặt lên người Giang Yến Chu.
Tôi đi về phía anh.
Càng đến gần, ánh mắt anh càng lấp lánh bất định: "Em định làm gì đấy?"
Tôi đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trên sofa.
Đưa tay lên đầu anh, nhẹ giọng nói: "Cho em xem vết thương một chút."
So với anh, tôi bình thản hơn nhiều.
Dù sao đây cũng là chồng tôi, động chạm một chút thì có gì là lạ.
Tôi nhẹ nhàng tháo lớp băng, nhìn thấy vết thương trên đầu anh.
Người chồng còn khỏe mạnh trước chuyến công tác, nay trở lại đã là một người với vết cắt trên trán, ký ức về tôi cũng không còn.
Anh quên mất mình đã tốt nghiệp, đi làm.
Quên rằng mình đã lập gia đình.
Bảy năm ký ức, biến mất không dấu vết.
Tôi có cảm xúc lẫn lộn – vừa mơ hồ về tương lai, vừa xót xa cho anh.
Tôi theo phản xạ khẽ thổi nhẹ lên vết thương.
Không để ý rằng Giang Yến Chu trước mặt đã cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!