Chương 12: (Vô Đề)

12.

"Em giận rồi đúng không?" – Giang Yến Chu đột nhiên hỏi.

Câu nói ấy khiến tôi hơi ngạc nhiên.

"Tại sao lại hỏi vậy?"

Anh ngẩng đầu nhìn tôi: "Không biết nữa, chỉ là có cảm giác… hình như em đang giận."

"Tôi không giận." Tôi phủ nhận.

"Em giận." – Anh còn khẳng định chắc nịch.

Tôi bật cười: "Vậy nói thử xem, tôi giận gì nào?"

Giang Yến Chu không dời mắt khỏi tôi: "Em không nói thì sao anh biết được."

Có chút thông minh, nhưng chưa đủ.

Tôi khẽ cười mũi rồi xoay người định rời đi, lại bị anh nắm lấy tay.

"Chị." – Anh gọi một tiếng.

Tôi khựng lại.

Giang Yến Chu kéo tôi lại gần hơn, ngước nhìn tôi, đuôi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt mang theo chút ấm ức khó tả.

Dù trước hay sau khi mất trí nhớ, tôi vẫn lớn tuổi hơn anh. Anh gọi tôi một tiếng "chị" vốn không có gì lạ.

Nhưng vấn đề là… hiện tại, tâm trí anh vẫn ở tuổi 18, còn tôi thì thật sự hơn anh cả chục tuổi rồi.

"Anh không nhớ gì, cũng chẳng biết gì về em cả. Em không nói, anh làm sao biết được?"

Tôi im lặng vài giây rồi nói khẽ: "Anh còn chưa hồi phục hẳn, ai cho anh ra ngoài uống rượu?"

Giang Yến Chu im lặng.

"Xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu." – Anh nhanh chóng nói, nhưng ngay cả lời xin lỗi cũng mang theo vẻ uất ức.

Tay tôi vẫn bị anh giữ lấy.

Hương sữa tắm trên người anh hòa quyện với mùi trên cơ thể tôi, tạo nên một loại mùi thơm dễ khiến người khác xao động.

"Tôi không nói chuyện nữa, anh đi nghỉ sớm đi."

Tôi vừa dứt lời, Giang Yến Chu không những không buông tay, mà còn vòng tay ôm lấy eo tôi.

Anh đang ngồi, tôi đứng, tầm mắt cao hơn anh.

Cúi đầu, tôi thấy đôi mắt anh có chút mờ mịt, ngay sau đó, cả gương mặt anh chôn vào lòng tôi.

Anh đang ôm tôi.

Từng câu từng chữ thốt ra từ nơi ngực anh, văng vẳng:

"Anh đã cố gắng lắm rồi, thật sự rất cố để nhớ lại, nhưng cứ không nhớ được. Nếu mãi không nhớ ra… em có bỏ anh không?"

"Tôi đã nói là sẽ bỏ anh bao giờ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!