Vào tiết học buổi chiều, thầy giáo đang ở trên sửa đề thi còn Cố Thường Hi ngồi ở dưới cảm thấy bản thân lạnh hơn cô nghĩ chắc là do thời tiết nên cũng mặc kệ tiếp tục lắng nghe giáo viên sửa bài.
Mộng Phạn ngồi bên cạnh nhìn sang thấy gương mặt cô đỏ ửng, cứ quấn chặt cái áo khoác trên người.
Cô không yên tâm nên lại gần hỏi: "Hi Hi cậu không sao chứ?"
Cố Thường Hi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mình không sao chỉ là thấy hơi lạnh thôi."
Mộng Phạn thấy hơi thở của cô không ổn thì cảm thấy có vấn đề, đưa tay lên sờ trán cô thì giật mình: "Ôi trời sao cậu lại nóng như vậy?"
Tiếng động này làm cho Tần Minh đang ngồi ở phía sau cũng ngẩng đầu lên nhìn hai người, hỏi: "Chuyện gì?"
Mộng Phạn nhìn cậu với ánh mắt lo lắng: "Hi Hi hình như bị sốt.
Lúc nãy mình chạm vào trán cậu ấy thì thấy nóng lắm."
Cố Thường Hi lúc này cảm thấy rất nặng đầu, mắt cũng không mở nỗi.
Phía sau lưng có người đụng vào còn có tiếng kêu cô nhưng cô không có sức đáp lại.
Cô chống đỡ không nổi nữa gục xuống bàn, Mộng Phạn ở bên cạnh hoảng sợ nói: "Hi Hi."
Tần Minh đứng dậy đi tới chỗ cô thấy gương mặt cô đỏ ửng vì sốt, cậu khom người bế cô lên.
Chuyện này làm thầy giáo đang sửa bài cũng giật mình, vội đi tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cậu nhìn thầy giáo nói: "Cậu ấy bị sốt, em đưa cậu ấy tới phòng y tế."
Thầy giáo nghe vậy thì phất tay: "Em mau đi đi."
Tần Minh gật đầu nói cảm ơn với thầy giáo một tiếng rồi bế cô ra ngoài, mọi người trong lớp nhìn cảnh này kinh ngạc có, lo lắng có.
Thầy giáo thấy mọi người mất tập trung thì gõ bàn nói: "Thời tiết cũng chuyển lạnh rồi các em chú ý sức khỏe đừng để bị bệnh.
Được rồi mau tập trung nghe sửa bài đi."
Nghe thầy giáo nói vậy thì cả lớp mới yên tĩnh lại, Mộng Phạn trong lòng lo lắng cứ đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Bách Khanh ngồi ở phía sau thấy cô như vậy thì nói: "Cậu đừng lo lắng quá, có Tần Minh ở bên cạnh Hi Hi rồi."
Mộng Phạn nghe cậu nói vậy cũng có lý, nhỏ giọng nói: "Mình biết rồi."
Trên đường đi tới phòng y tế, ý thức của Cố Thường Hi vẫn chưa mất hoàn toàn.
Cô cảm nhận được bước chân gấp gáp của Tần Minh đang chạy xuống các bậc thang, cô định nói với cậu rằng cô không sao đừng lo lắng quá.
Nhưng cô không còn sức lực để nói nữa cứ như vậy từ từ mất dần ý thức ở trong lòng cậu.
Trong lòng cậu rất ấm có thể sưởi ấm được cơn lạnh của cô khiến cô không muốn rời khỏi.
Lúc Cố Thường Hi tỉnh dậy mở mắt ra thấy trần nhà trắng xóa, cô nghe thấy Mộng Phạn ở bên cạnh vui mừng nói: "Hi Hi cậu tỉnh rồi.
Tần Minh, Bách Khanh cậu ấy tỉnh rồi."
Tần Minh và Bách Khanh đang ngồi trên ghế cách đó không xa, nghe vậy thì đứng dậy đi tới.
Tần Minh đứng bên giường nhìn cô, sau đó đưa tay lên sờ trán cô nói: "Cũng may cậu đã hạ sốt rồi.
Cậu biết lúc nãy cậu sốt bao nhiêu độ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!