Chương 30: (Vô Đề)

Cuối cùng buổi thi cũng kết thúc, Cố Thường Hi và Thục Tâm ra khỏi phòng thi thì thấy Mộng Phạn đang đứng ở ngoài phòng đợi hai người bọn cô.

Cố Thường Hi đi tới vỗ vai cô ấy hỏi: "Sao có mình cậu ở đây? Ba người con trai kia đâu?"

Mộng Phạn nhìn thấy hai người bọn cô thì mỉm cười: "Bách Khanh nói các cậu thi xong thì xuống sân bóng tìm mấy cậu ấy."

Thục Tâm nghe vậy thì nói: "Chúng ta cũng xuống đó thôi."

Ba người bọn cô đi xuống sân bóng, trên đường đi Mộng Phạn hỏi hai người bọn cô: "Các cậu làm bài có được không?"

Cố Thường Hi thở dài nói: "Môn Tiếng Anh mình làm được nhưng môn Toán thì không làm được mấy."

Thục Tâm ở bên cạnh nói: "Còn mình thì Tiếng Anh nhìn vào mình chẳng biết làm nên toàn nhắm mắt chọn bừa.

Môn Toán thì cũng làm được một chút.

Còn cậu thì sao Mộng Phạn?"

Mộng Phạn bày ra gương mặt đau khổ nói: "Mình cả hai môn đều không làm được, lần này chắc chắn sẽ bị tuột hạng rồi."

Ba người bọn cô mặt ủ mày chau đi đến sân bóng thấy ba người con trai đang hăng hái chơi bóng rổ.

Cố Thường Hi nhìn ba người họ chơi vui vẻ như vậy thì nói: "Ba người họ chắc là thi tốt lắm."

Mộng Phạn đi tới bậc thang bên cạnh ngồi xuống: "Lập Thành và Tần Minh chắc chắn là thi tốt còn Bách Khanh cậu ta chắc chắn lại nhắm mắt chọn bừa còn nếu không thì là chép bài của bạn nào đó."

Hai người bọn cô đi tới ngồi xuống cạnh cô ấy nghe nói vậy cũng cảm thấy hợp lý.

Tần Minh thảy trái bóng vào rổ, vén áo lên lau mồ hôi trên trán dư quang nhìn sang thấy ba người bọn cô đang ngồi ở trên bậc thang gần chỗ bọn họ chơi bóng.

Cậu quay sang nhìn hai người họ nói: "Đi thôi, ba cậu ấy tới rồi."

Cố Thường Hi đang chăm chú xem họ chơi bóng rổ, thấy hành động của cậu lúc nãy vén áo lên lau mồ hôi thì hai má của cô hơi đỏ ửng.

Tuy khoảng cách không gần nhưng cô thấy rõ cậu có múi bụng chỉ là không biết cậu có mấy múi thôi.

Thục Tâm ngồi bên cạnh thấy hai gò má cô đỏ ửng thì hỏi: "Sao mặt cậu đỏ vậy? Bị sốt hay không khỏe ở đâu sao?"

Cô giật mình lắc đầu, nhìn trời: "Không có, mình vẫn khỏe.

Chắc là do thời tiết nóng quá nên mặt mình mới đỏ."

Thục Tâm nhìn lên bầu trời không thấy một tia ánh nắng nào cũng không cảm thấy nóng.

Thế rốt cuộc nóng chỗ nào?

Ba người họ đi tới, Lập Thành cầm khăn lau mồ hôi nhìn ba người bọn cô hỏi: "Thi được hết chứ?"

Thục Tâm thở dài: "Không được cho lắm, toàn khoanh đại chọn bừa."

Bách Khanh đứng bên cạnh uống nước nghe vậy thì cười nói: "Cậu giống mình đó Thục Tâm, mình cũng nhắm mắt chọn bừa."

Mộng Phạn ở bên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu: "Cậu ấy đâu giống cậu, cậu ấy là có học bài trước còn cậu trước hôm thi vẫn còn ôm điện thoại chơi game."

Bách Khanh nghe vậy thì cũng chỉ cười ha ha cho qua, đi lại hỏi: "Thế cậu làm được sao?"

Mộng Phạn ỉu xìu nói: "Cũng không được mấy."

Tần Minh đi đến bên cạnh ngồi trên bậc thang cao hơn Cố Thường Hi cầm chai nước uống, hỏi: "Cậu thì sao, làm được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!