"Đừng quên gấp đôi tiền đặt cược."
Các nam sinh bởi vì cô dừng bước, hô hấp đều ngừng lại, nghe được cô chỉ nói một câu như vậy, lập tức nói:
"Sẽ không quên, sẽ không quên."
"Chờ chúng tôi gom đủ sẽ đưa ngài." Đúng đúng.
...
Lên xe mà không dừng lại, khởi động và rời đi.
Chỉ còn lại một đám khói xe, cho thấy cô vừa ở đây.
Các nữ sinh lúc này mới bàng hoàng tỉnh lại, che miệng thét chói tai:
"A a a a... soái quá, soái quá."
"A a a, tôi bị mê hoặc bởi bạn học Bạch."
"Thần tượng của tôi, nam thần, nếu bạn học Bạch đi diễn kịch thì thật tuyệt vời."
Bên kia lỏng xuống dưới, phảng phất như sống lại khi nghe được các cô gái thét chói tai.
Dở khóc dở cười, mẹ nó ai diễn kịch, đó là s.ú.n. g thật, s.ú.n. g thật đó! Mấy người hâm mộ ngu ngốc không biết nhìn hàng!Gió êm sóng lặng một khoảng thời gian, Phác Tiêu như biến mất ở thế giới này, trường học cũng không xuất hiện, Bạch Mạn Tinh cả ngày buồn bã, nhìn thấy Tô Mộc, sắc mặt phải nói thật kia khó coi.
Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao đã dời công ty do mở rộng quy mô, ngoài bốn người Đinh Quảng Bạch, Phong Dĩ, công ty tuyển thêm hai nữ lễ, văn phòng ban đầu được bốn người Đinh Quảng góp vốn mua lại, họ vẫn đến làm việc ở đó, khiến công ty mới trở nên vắng vẻ.
Cha Bạch bên kia biết quan hệ của Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao và cô, rất khẳng định năng lực của cô, nên đã chuyển giao một ít việc trong tay cho cô.
Cha Bạch mấy năm gần đây đã tẩy trắng thế lực hơn phân nửa, ông không muốn con trai của mình phải dính vào việc của tổ chức ngầm.
Nhưng mà, cha Bạch lại không biết được, việc này, Tô Mộc lại rõ ràng hơn bất cứ ai.
Hôm nay vừa tan học, Tô Mộc liền lái xe đến công ty, trên đường gọi điện thoại cho cô gái nhỏ quầy lễ tân của công ty, biết hôm nay mấy người Đinh Quảng Bạch lại chạy đến tòa nhà cũ bên kia, cô quay đầu xe chạy tới đó.
Tại một ngã tư.
Đang chờ đèn xanh đèn đỏ, Tô Mộc nghiêng mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy một chiếc xe màu đen đang theo sát mình, vẻ mặt bình đạm như nước.
Lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn trong nhóm công ty:
"Còn ở công ty không?"
Manh Manh:
"Là Tô Mộc ca ca, Tô Mộc ca ca tới mau, có kẹo và tráng miệng." Đại Hoàng:
"Tô Mộc huynh đệ còn sống à."
Vũ Trụ:
"Tô Mộc huynh đệ ông chủ chiếm nhiều cổ nhiều nhất, đã nửa tháng không có xuất hiện trước mặt chúng tôi, hôm nay tuyệt đối là có chuyện."
Đinh Quảng Bạch:
"Tô Mộc huynh đệ? Chúng ta ở quán ăn nhỏ, chỗ lúc trước lần đầu tiên ăn cơm trưa, có thịt dê nướng, mau tới đây!"
Phong Dĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!