Đồ ăn được dọn lên, Tô Mộc mới vừa giơ đũa, tất cả đồ ăn trên bàn đều bị quét sạch.
Đinh Quảng Bạch thấy đôi đũa trống không đang đưa lên của Tô Mộc, một đôi đũa gõ qua:
"Đoạt cái gì? Có ông chủ ở đây, còn sợ ăn không đủ no à?"
"Đại ca, là anh cướp được nhiều nhất..." Đại Hoàng u oán nhìn trong bát chỉ cướp được mấy cây hành của mình.
Nghiêng đầu nhìn Vũ Trụ và Manh Manh, hai người họ không để ý đến chuyện bên ngoài chỉ vùi đầu ăn.
Đinh Quảng Bạch da mặt dày gãi đầu một cái, cười khan:
"Tô Mộc huynh đệ, đây là truyền thống của bọn tôi, cướp đồ ăn, có vẻ ngon hơn."
Đồ ăn tới.
Đang nói, thức ăn lần thứ hai được đưa lên.
Choang! Một tiếng, bốn người chỉ còn chiếc mâm không, tất cả cà chua xào trứng đều vào trong bát Tô Mộc.
Bốn người trợn mắt há mồm.
Ừ, rất ngon. Tô Mộc ưu nhã ăn cà chua xào trứng trong bát.
Ngay sau đó, món tiếp theo được để lên bàn, bốn người tay nhanh lẹ mắt đoạt lấy bỏ vào trong miệng.
Khụ khụ, khụ khụ...
"Má ơi! Thật là cay, khụ khụ." Khụ khụ, khụ khụ.
Ho kịch liệt một lúc, đem ánh mắt của mọi người đều hấp dẫn qua đây. Tô Mộc như cũ, thảnh thơi ăn cà chua xào trứng.A a a... Thật là cay, thật là cay." Manh Manh Loli một bên lau nước mắt, một bên lấy bình nước rót cho mình một ly.
Đinh Quảng Bạch, Đại Hoàng, Vũ Trụ ba người muốn cướp nước, nhưng không lấy được của cô, chỉ có thể chạy đến tủ lạnh bên kia để lấy nước đá.
Thật vất vả mới dịu lại, nhìn đồ ăn đã xong, trong miệng một trận tê dại, trong dạ dày bốc lên, trong lòng dâng lên nhàn nhạt ưu thương.
Nhìn Tô Mộc ưu nhã bỏ đũa xuống, Đinh Quảng Bạch cay đến đỏ mặt u oán nói:
"Tô Mộc huynh đệ, làm ông chủ, cậu sao có thể không coi trọng sức khỏe của nhân viên, mà nhắc nhở chúng tôi một chút."
Suýt chút nữa thì phổi của anh cũng ho ra ngoài, nếu như cứ như vậy để cho anh cay chết, về sau hẳn là sẽ bị chê cười.
Tô Mộc lau miệng, thản nhiên nói:
"Thức ăn này là do các người gọi." Đinh Quảng Bạch:
"Được rồi, ông đây đội cái nồi này."
"Đại ca, anh muốn hại c.h.ế. t chúng ta để độc chiếm những thức ăn này sao?" Đại Hoàng che miệng đã thành lạp xưởng của mình, giận dữ trừng mắt Đinh Quảng Bạch.
Vũ Trụ ngược lại không nói lời nào, không biết từ lúc nào đã lấy cục đá trong tủ lạnh đắp lên miệng.
Manh Manh Loli so với bọn họ nhanh hơn một bước giải cay, cũng không nói chuyện.
Đinh Quảng Bạch u oán nhìn Tô Mộc. Im lặng một lúc.
Sau một tiếng, thức ăn trên bàn vẫn là bị bọn họ quét sạch. Thu hồi máy tính bảng, Tô Mộc đứng dậy đi tính tiền.
"Bàn 43, 1380 tệ, con số này không tốt cho lắm, liền bớt cho cậu." Ông chủ cầm máy tính giảm đi một tệ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!