Thiên hạ đều tưởng ta sống không nổi nữa, nhưng ta lại chủ động phối hợp với đại phu, tận tâm điều dưỡng thân thể.
So với kiếp trước, thân thể ta từng bị tàn phá không còn nguyên vẹn, thì nay ngoại trừ vết thương nơi đùi do ta tự tay đâm, các chỗ khác đều không đáng ngại.
Đại phu bắt mạch xong, uyển chuyển nhắc nhở ta:
"Xin cô nương kiêng kỵ chuyện phòng sự… Dược tính của Tiên Nhân Dâm độc ở chỗ, mỗi lần phát tác, người trúng độc sẽ hao tổn tinh huyết gấp mười, khiến thân thể suy nhược nhiều tháng."
Thế nhưng phương thuốc mà đại phu kê cho ta lại thần hiệu dị thường, chỉ ba ngày đã giúp ta bổ khí huyết, thân thể phục hồi.
Một ngày nọ, ta vì tò mò mà vén nhẹ một góc màn, lúc ấy mới nhận ra — người đang điều trị cho ta, chẳng phải đại phu tầm thường, mà chính là nữ thần y danh tiếng nhất Thái y viện:
Lý Thường Ngọc.
Lý Thường Ngọc là đệ nhất nữ y trong cung, chỉ bắt mạch cho bậc quý nhân hoàng thất.
Người có thể mời được Lý Thái y, từ kiếp trước đến nay, cũng chỉ có một mình Thái tử Phó Uyên.
"Là Thái tử điện hạ phái cô nương đến sao?"
Lý Thái y không hề phủ nhận:
"Điện hạ dặn ta chuyển lời — mong cô nương bảo trọng thân thể."
Đã là người quen, ta dứt khoát vén hẳn màn lên.
Lý Thái y thấy ta thần sắc thanh tú, khí huyết hồng nhuận, khẽ mỉm cười vui mừng:
"Thái tử sợ cô nương nghĩ quẩn, nên mới sai ta đến xem. Nay thấy sắc mặt cô nương thế này, liền biết cô nương có thể vượt qua kiếp nạn."
Ta thản nhiên nói:
"Tiết hạnh chẳng qua là xiềng xích do thế nhân áp đặt. Điều ta muốn làm, là phá bỏ gông xiềng ấy, chứ không phải tự treo thêm một dải lụa trắng lên cổ mình."
Lý nữ y gật đầu:
"Cô nương nghĩ được như thế, thực khiến người ta thán phục. Thật đáng thương cho tiểu thư nhà họ Lâm, bị sơn tặc bắt đi một đêm, trở về đã tự treo cổ quyên sinh. Khi ta đến nơi, người đã mất, thế mà thiên hạ vẫn mắng chửi nàng."
Ta chau mày:
Mắng gì cơ?
"Mắng nàng ta c.h.ế. t quá muộn. Đã bị làm nhục thì nên lập tức tự vẫn để chứng tỏ trong sạch, sao lại quay về phủ mới treo cổ?"
"Thiếu nữ mười bảy tuổi, sống không được yên, c.h.ế. t rồi còn bị người thân mắng một câu:"Chết trong phủ, làm ô uế thể diện tổ tông nhà họ Lâm.
Lý Thường Ngọc thở dài một tiếng, trong mắt là tiếc thương, là xót xa, là áy náy vì không thể cứu người kịp thời.
Kiếp trước, thân thể tan tành của ta cũng là do Lý Thường Ngọc chữa trị.
Nàng thậm chí từng uyển chuyển nhắc nhở ta rằng, vết thương kia… không giống như do một người gây ra.
Khi đó ta bị Đoạn Minh lừa dối, chẳng những không nghĩ sâu xa, mà còn không dám nghĩ.
Lý Thường Ngọc hẳn cũng sợ ta đi theo bước Lâm tiểu thư, nên mới không dám nói rõ mọi chuyện.
Thay thuốc xong, ta nắm tay Lý Thường Ngọc, hỏi:
"Thái tử điện hạ… có dặn thêm điều gì chăng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!