Chương 5: (Vô Đề)

05 

Lời phụ mẫu ta nói, câu nào cũng có lý. 

Đoạn Minh — hoặc đúng hơn là kẻ đứng sau giật dây tất cả chuyện này — đã tính chắc Thẩm gia vì đại cục mà sẽ phải nhẫn nhịn chịu đựng. 

Hắn nắm thế cờ trong tay, song vẫn còn giả vờ khúm núm: 

"Tiểu thư, thuộc hạ thật sự là nhất thời lỡ dở… nếu tiểu thư còn giận, xin cứ đánh mắng, thuộc hạ tuyệt không phản kháng!" 

Ta nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của hắn, bỗng mỉm cười dịu dàng: 

"Đoạn hộ vệ, đại phu đã nói, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta nỡ g.i.ế. c hại cứu tinh đây?" 

Ta giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, giọng mềm mại như gió xuân: 

"Nhưng mà đoạn lang, đêm qua chàng làm ta đau lắm… ta muốn phạt chàng mấy trượng, chàng chịu không?" 

Với dung nhan khuynh quốc khuynh thành của ta nơi kinh thành, vài câu lời ngọt tiếng mềm đã khiến Đoạn Minh si mê đến hồn vía lên mây, lập tức gật đầu như giã tỏi: 

"Chỉ cần tiểu thư nguôi giận, thuộc hạ nguyện ý chịu phạt!" 

Hắn nghĩ đây chỉ là chút tính khí trẻ con của nữ nhi, chiếm được tiện nghi lớn như thế, chịu vài roi lấy lòng mỹ nhân cũng đáng lắm thay. 

Phụ mẫu ta cũng không xen vào chuyện này. 

Đoạn Minh bị người dẫn ra sân viện, nằm ngửa xuống đất, tứ chi bị hộ vệ khác trói chặt. 

Hắn bắt đầu thấy lạ: 

"Không phải đánh trượng sao? Sao lại bắt ta nằm thế này?" 

Ta chống lấy thân mình đang mỏi nhừ đau đớn, từng bước đi đến bên cạnh hắn, dùng mặt lưỡi d.a. o khẽ vỗ nhẹ lên má hắn, giọng vẫn ngọt ngào như cũ: 

"Vì ta muốn… đích thân dạy dỗ đoạn lang một bài học mà thôi." 

Đoạn Minh còn ngỡ ta đang trêu đùa, nụ cười si ngốc vẫn còn treo trên môi. 

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã không cười nổi nữa. 

Mũi d.a. o trong tay ta chậm rãi trượt qua má hắn, rồi men theo yết hầu, lướt xuống ngực, rồi dừng lại ở bụng dưới…

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Mũi d.a. o cuối cùng dừng lại nơi hạ thân khẽ nhô lên của hắn. 

Đoạn Minh hoảng loạn: 

"Tiểu thư, người… người muốn làm gì?!" 

"Vừa rồi chẳng phải ngươi còn nói, dù có cho ngươi một đao, ngươi cũng cam lòng sao?" 

Ta nhếch môi cười lạnh, không hề báo trước, một d.a. o vung thẳng xuống giữa hai chân hắn! 

Máu tươi b.ắ. n tung tóe! 

Tiếng gào thảm thiết chói tai vang vọng khắp trời Thẩm phủ! 

Chỉ sau chốc lát, trước cửa phủ đã bị ném ra một nam nhân cùng một đống thịt m.á. u be bét chẳng thể nhìn thẳng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!