Chương 4: (Vô Đề)

Cuối cùng, ta mang theo cái ơn gọi là cứu mạng của Đoạn Minh, cam chịu gả cho hắn. 

Bề ngoài là ta hạ giá xuất giá, kỳ thực lại là Đoạn Minh được bước chân làm rể quý, mang theo bà mẹ già quê mùa vào ở trong đại trạch của Thẩm gia. 

Một kẻ hạ nhân nhờ một đêm mà đổi đời, trở thành quý tế, hưởng hết ba đời cơ nghiệp giàu có của Thẩm gia — hoàng thương tích lũy vinh hoa phú quý. 

Ta là độc nữ của Thẩm gia, đã mất đi cơ hội bước vào Đông Cung, phụ mẫu ta chỉ còn cách cam chịu, dốc hết quan hệ và nhân mạch giúp Đoạn Minh thăng tiến trên con đường làm quan. 

Tiền bạc như núi trải lối trước mặt, ba năm sau, Đoạn Minh cuối cùng cũng nhờ công dẹp loạn mà được phong Tòng Tứ Phẩm Minh Uy tướng quân.

Hắn vốn không phải kẻ tài trí xuất chúng, công danh hiện tại đã là cực hạn mà Thẩm gia có thể nâng đỡ. 

Cha mẹ vì thương con mà lo nghĩ chu toàn, chỉ mong hắn có thể đối đãi tốt với ta. 

Thế nhưng đúng vào ngày Đoạn Minh được phong tướng, hắn lại đưa đến ba tên ăn mày kia. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vừa thấy ta, bọn chúng liền lớn tiếng hô hoán: 

"Chúng ta chính là tình lang của tướng quân phu nhân trước khi nàng xuất giá!" 

Miệng hôi thối, răng đen nhánh, chúng cười hềnh hệch mà nhục mạ ta trước mặt mọi người, không chút kiêng dè. 

Ban đầu, ta còn tưởng đó là bọn điên đến quấy phá, lập tức bảo Đoạn Minh đuổi chúng đi. 

Nào ngờ sắc mặt Đoạn Minh chợt thay đổi, khóe môi nhếch lên đầy ác ý: 

"Cớ gì phải đuổi? Bọn chúng nói đâu có sai, ba tên ăn mày này chẳng những là tình lang của nàng, mà còn là người tác thành hôn sự của chúng ta đấy!" 

Ngươi nói gì?! 

"Hà, quả nhiên là dược vật Tây Vực — đã ba năm trôi qua, nương tử vẫn bị giấu trong bóng tối." 

Ngay trước mặt cha mẹ ta, Đoạn Minh ngang nhiên phơi bày sự thật: 

"Đêm ấy, người làm nhục nàng vốn không phải ta, mà là ba tên ăn mày này!" 

Hắn còn nhớ lại mà nói với vẻ khoái trá: 

"Khi đó nàng thật diễm lệ mê người, đáng tiếc đã bị ăn mày đụng vào, ta thấy dơ bẩn nên không hứng thú. Dẫu sao ở trong hẻm tối ấy, ai lại biết chuyện gì xảy ra đâu?" 

"Hảo phụ thân, hảo nhạc mẫu, chẳng ngờ hai vị lại thật sự xem ta là ân nhân cứu mạng." 

Đoạn Minh vỗ vỗ bộ giáp tướng quân trên người, khí thế hiên ngang: 

"Kỳ thực, ta chỉ là kẻ sáng hôm sau… nhặt được một cái xác!" 

"Vậy mà lại cưới được tiểu thư danh môn làm thê tử, còn trắng tay hưởng trọn phú quý, tiền đồ rạng rỡ!" 

Phụ thân ta, sau khi biết được sự thật năm xưa, lập tức huyết khí nghịch chuyển, phun m.á. u tại chỗ, rồi tức giận mà thổ huyết vong mạng.

Mẫu thân ta muốn liều c.h.ế. t cùng Đoạn Minh, nhưng lại bị hắn đẩy ngã đập đầu vào góc bàn, m.á. u chảy đầm đìa. 

Toàn thân ta lạnh như băng, rút trâm cài tóc toan liều mạng với Đoạn Minh, lại bị hắn một cước đá bay khỏi đài cao, thân thể nhuốm m.á. u đỏ. 

Cận kề cái chết, ta thấy ba tên ăn mày kia từ từ vây lại quanh mình. 

Ký ức đêm ấy như đèn kéo quân hiện rõ trong đầu ta — 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!