Chương 3: (Vô Đề)

Ngay sau đó, hắn bất ngờ bắt mạch cho ta, chỉ trong chốc lát, chân mày đã nhíu chặt: 

"Ngươi… cũng bị hạ dược sao?"

Đương kim Thái tử văn võ song toàn, tinh thông y thuật, từng tự mình cứu chữa cho bách tính và binh sĩ nơi chiến trường, được dân gian ca tụng là bậc nhân nghĩa chí tôn. 

Ta chỉ cần ngoan ngoãn để hắn bắt mạch, rồi giả vờ run sợ, nhỏ giọng hỏi: 

"Thái tử điện hạ… muốn g.i.ế. c thiếp thân sao?" 

Phó Uyên buông cổ tay ta ra, với y thuật của hắn, tất sẽ nhận ra loại dược đang phát tác trong cơ thể ta. 

Mà thứ thuốc kia, mười phần thì tám, chính là từ trong cung ban ra. 

Hắn sẽ hiểu, ta chẳng qua cũng là một con cờ đáng thương bị người trong cung bày bố, lôi kéo vào cục diện này. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khi ấy, ta liền chủ động lùi một bước: 

"Điện hạ xin yên tâm, thần nữ tuy ngưỡng mộ người, nhưng chưa từng dám vọng tưởng đến Đông Cung cao vời." 

Ta chỉnh lại y bào, gắng gượng đứng dậy, ánh mắt kiên quyết: 

"Chuyện đêm qua, thần nữ tuyệt đối không tiết lộ nửa lời. Điện hạ không cần khó xử." 

Dứt lời, ta lảo đảo bước ra khỏi phòng. 

Thái tử quả thực không hề ngăn ta lại — đồ nam nhân bạc tình! 

Ta cố ý xé rách ống tay áo, để lại một miếng ngọc bội rơi ngay trước mắt hắn. 

Trên miếng ngọc ấy khắc hoa văn của Thẩm gia. 

Và còn khắc — khuê danh của ta.

03 

Ta không ngoái đầu, cứ thế bước đi thẳng một mạch. 

Tuyệt đối không thể để Thái tử nhìn ra trong ta có chút lưu luyến nào, nếu không, trong mắt hắn ta sẽ chỉ là một con mồi tầm thường, dễ đoán dễ lường. 

Ta loạng choạng rời khỏi con ngõ nhỏ, tà váy nhuộm máu, vết thương nơi đùi từng cơn âm ỉ đau. 

Cuối ngõ, lại là Đoạn Minh. 

Khi hắn trông thấy ta, rõ ràng lộ vẻ vui mừng quá đỗi, lập tức lao đến như bay. 

Ta vì mất m.á. u và kiệt sức sau một đêm giày vò, chưa kịp phản kháng đã hôn mê trong lòng hắn. 

Lần nữa tỉnh lại, ta đã nằm trong phòng ngủ của mình ở Thẩm phủ. 

Phụ thân giận đến sắc mặt đen kịt, mẫu thân thì khóc đỏ cả đôi mắt. 

Đoạn Minh đang tự vả vào mặt, miệng liên tục nói: 

"Đêm qua thuộc hạ thấy tiểu thư trúng phải xuân dược, nếu không kịp thời âm dương điều hòa, ắt sẽ mất mạng, nên mới thất thố phạm thượng!" 

"Thuộc hạ thật lòng yêu mến tiểu thư, mong muốn bảo vệ người. Nếu tiểu thư không chê, thuộc hạ nguyện cầu thân, cưới người làm chính thê!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!