Chương 2: (Vô Đề)

Lúc này, nếu trước mắt xuất hiện bất kỳ nam nhân nào, chỉ e ta cũng khó lòng khống chế bản thân. 

Ta lại đ.â. m thủng đùi trái, lấy đau đớn kích thích tiềm lực trong thân thể, lần theo tiếng thở dốc kia, loạng choạng chạy về phía phát ra âm thanh. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tưởng đâu sẽ khó tìm, nào ngờ chỉ cách một bức tường. 

Dưới ánh trăng bạc lạnh lẽo, một nam tử vận y phục quý giá đang tựa lưng vào tường, gương mặt tuấn tú điểm sắc ửng hồng mỏng manh, cần cổ trắng ngần ngửa lên đầy nhẫn nhịn. 

Ta như trông thấy cứu tinh. 

Nếu đêm nay nhất định phải đánh đổi điều gì đó, chí ít cũng phải do ta lựa chọn! 

Khoảnh khắc này chính là cơ hội duy nhất để ta cải mệnh! 

Như hổ đói vồ mồi, ta nhào thẳng vào lòng người kia! 

Tàn dư cuối cùng của lý trí chỉ kịp nhận ra long văn nơi cổ áo — là hoa văn tượng trưng cho hoàng thất! 

Tâm trí ta lập tức an ổn. 

Giữa cơn hỗn loạn, ta cố gắng lần mò mở được cửa một gian phòng chứa củi trong ngõ cùng nam nhân kia lăn vào trong đó, nhằm tránh xa bọn ăn mày kia. 

Những việc tiếp theo như nước chảy thành sông. 

Bàn tay rắn rỏi của nam nhân ghì chặt lấy thân thể ta, còn ta cũng buông thả bản thân, để mặc dược tính khiến cơ thể hóa thành một vũng xuân thủy. 

Chúng ta như củi khô gặp lửa lớn, trong cơn tuyệt vọng tìm được nhau, cùng siết chặt lấy đối phương, thiêu đốt trong chính thân thể của mình.

02

Lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt ta là một mảng cơ n.g.ự. c rắn chắc, trắng trẻo, phủ đầy dấu cắn và vết cào. 

Ta như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay sờ thử một lượt, lưu luyến không thôi. 

Nào ngờ khối cơ ấy bỗng phát ra một tiếng hét đầy kinh hãi: 

Vô lễ!! 

Ta giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên — Thái tử điện hạ đang trừng mắt nhìn ta, biểu tình vừa kinh hãi vừa phẫn nộ như thể vừa bị khi dễ thê thảm. 

Ta phản ứng cực nhanh, lập tức dùng kế

"ác nhân cáo trạng trước": 

"Ngươi là ai?! Ngươi đã làm gì ta?!" 

Thái tử cau mày, lạnh giọng: 

"Ngươi không nhận ra Cô?! Giảo hoạt! Rõ ràng ngươi và Cô từng gặp mặt tại yến tiệc trong cung!" 

Dĩ nhiên là ta nhận ra Thái tử. 

Kiếp trước, mãi đến sau khi thành thân, ta mới biết — trong yến tiệc tuyển phi năm ấy, ta là người duy nhất Phó Uyên liếc nhìn đến hai lần. 

Nghĩ đến cũng chính bởi hai ánh mắt đó, mà Hoa Âm công chúa mới sinh nghi chú ý đến ta. 

Mẫu thân từng nói, Tiên Nhân Dâm là dược vật từ Tây Vực, được tiến cống riêng cho Hoàng đế dùng để điều giáo phi tần nơi khuê phòng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!