21
Ba năm sau, Nguyên Đức đế trọng bệnh.
Trước long sàng, Phó Uyên vững vàng tiếp nhận hoàng quyền và giang sơn xã tắc.
Khoảnh khắc tiếp lấy ngọc tỷ, Phó Uyên lạnh giọng hạ chỉ, đối mặt với hoàng đế khi ấy chỉ còn thoi thóp hơi tàn:
"Chiếu cáo thiên hạ — hoàng đế bằng hà."
Nguyên Đức đế kinh hoàng nhìn đứa con trai mà hắn vẫn cho là hiếu thảo nhất.
Thiên hạ đều biết Chiêu Lâm Thái tử trung lương hiếu thuận, không ai ngờ được chàng lại có thể làm ra chuyện như thế.
Chàng đã sớm giải tán toàn bộ người hầu trong Tẫn Đức điện.
Khi ấy, ta đã là nữ chủ nhân của hậu cung, mọi động tĩnh phía sau đều do ta điều phối.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vì vậy, khi công chúa Hoa Âm cải trang thành cung nữ, đường hoàng bước vào Tẫn Đức điện giữa bao ánh mắt — chẳng một ai hay biết.
Nguyên Đức đế vẫn còn một hơi thở chưa chịu lìa đời, thì bất ngờ, một đoạn bạch lăng siết chặt lấy cổ.
Ngay sau đó là một luồng sức mạnh cường bạo, khiến xương cổ gãy răng rắc, cơn nghẹt thở cuốn tới như sóng dữ.
Ông ta vùng vẫy giãy giụa, con ngươi trắng dã, kinh hoảng nhìn thấy gương mặt tái nhợt mà yêu mị của Hoa Âm công chúa.
Công chúa đã sớm bị Nguyên Đức đế hạ mật chỉ xử trảm ba năm trước tại biệt viện.
Nhưng ông ta không biết — đứa con trai mà ông ta kỳ vọng nhất, ngoài mặt tuân mệnh, kỳ thực ngấm ngầm cứu lấy nàng.
Còn ta, chính là người giấu công chúa suốt ba năm ở vùng ngoại thành kinh đô.
Chỉ vì giây phút này mà thôi.
Dải bạch lăng trở thành vũ khí trong tay Hoa Âm — nàng vừa siết cổ quân vương, vừa cười lạnh thì thầm:
"Phu quân à, hơi đau một chút, chàng cố chịu nhé. Trước kia trên giường, chàng cũng thường dỗ dành Hoa Âm như thế mà…"
Ánh mắt nàng bỗng ngập tràn si mê, lại vừa như một đứa trẻ, ngây thơ mà tàn độc:
"Phụ hoàng, người không giữ trinh tiết, trái luân thường đạo lý — vậy để nữ nhi tiễn người một đoạn, coi như tận hiếu."
Hoàng đế khi ấy trên danh nghĩa đã tuyên bố giá băng, nên chẳng ai quấy rầy cuộc hành hình này.
Canh tư hôm ấy, t.h. i t.h. ể Nguyên Đức đế được đưa vào quan tài.
Trên cổ còn quấn chặt một dải bạch lăng, dưới lớp vải trắng là chiếc cổ đã bị siết gãy lộ cả xương.
Chính ông ta từng lập luật — kẻ thất tiết, loạn luân, phải xử trảm bằng thắt cổ.
Thì luật ấy, sao lại chỉ g.i.ế. c nữ nhân?
Chính ông ta cũng nên c.h.ế. t bởi chính điều luật ấy.
Hoa Âm công chúa trong cơn cuồng dại, bước ra từ Tẫn Đức điện, tay dính m.á. u tiên đế, nhưng gương mặt lại yên tĩnh lạ thường.
Nàng nhẹ nhàng quay đầu, mỉm cười với ta và Phó Uyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!