Chương 12: (Vô Đề)

Dân chúng trên phố rối rít chạy về phía tường thành, hô lớn: tiểu thư nhà họ Lâm muốn nhảy lầu! 

Ta lập tức xuống kiệu, chạy theo, thì thấy Thái tử phi kiếp trước — tiểu thư nhà Quốc công phủ, Lâm Nam Tuyết — vận giá y đỏ thắm, đứng trên thành lầu cao vút, lớn tiếng gào lên: 

"Đêm đó rõ ràng là ta! Là ta đã giúp điện hạ giải dược! Nữ tử nhà họ Thẩm kia chỉ là kẻ mạo danh!" 

Kiếp trước, chính Lâm tiểu thư dựa vào chuyện ở ngõ nhỏ để tiến vào Đông Cung. 

Đêm mưa năm ấy, khi công chúa mưu phản thất bại, chính nàng ta đã quỳ xuống cầu xin Thái tử tha mạng cho công chúa — đủ để thấy nàng và công chúa vốn một giuộc. 

Mọi chuyện đến đây đã rõ ràng. 

Ngày hôm ấy trong yến tiệc hoàng cung, chỉ vì Thái tử nhìn ta thêm hai lần, công chúa liền sinh lòng diệt trừ tận gốc. 

Nàng ta ban rượu độc, sai ăn mày làm nhục ta, lại khiến hộ vệ giả vờ nhận tội, hủy hoại danh tiết của ta, ép ta phải hạ giá xuất giá. 

Điều quan trọng hơn cả — là cắt đứt tâm tư Thái tử đối với ta, để mở đường cho Lâm Nam Tuyết, đưa nàng ta trở thành Thái tử phi.

Kế hoạch của công chúa quả thực thiên y vô phùng, thế nhưng kiếp này đã bị ta phá vỡ cục diện. 

Cảnh tượng trước mắt — chính là nước cờ tuyệt vọng của kẻ cùng đường. 

Lâm Nam Tuyết trong một thân giá y đỏ chói, đứng sừng sững trên tường thành nơi dễ thấy nhất, bày ra dáng vẻ đáng thương như thể người bị hại đến bước đường cùng: 

"Thẩm Thanh Chi là kẻ mạo danh! Thái tử phi đáng lý phải là ta! Nay thân đã không còn trong sạch, chỉ còn cái c.h.ế. t để giữ mình trong sạch!" 

Công chúa Hoa Âm sẽ không dễ gì bỏ qua cho ta, và càng không thể buông tha cho Phó Uyên. 

Đòn công khai của họ Lâm tưởng như nhằm về phía ta, thực chất lại là mũi tên ngầm nhắm thẳng vào Đông Cung.

15 

Vừa xuất hiện, ta lập tức trở thành tâm điểm giữa biển người. 

Lâm Nam Tuyết đứng trên thành lâu, cúi mắt nhìn ta từ trên cao. 

Nàng ta ra vẻ muốn tự vẫn, nhưng tay áo khẽ động, dưới tay lại đang bấu chặt lấy góc tường thành. 

Treo mình tìm c.h.ế. t chỉ là giả dối — mục đích thực sự là làm lớn chuyện, ép Đông Cung phải nhượng bộ. 

"Đã nói ta mạo nhận, vậy xin hỏi Lâm tiểu thư, đêm đó ngài có nhìn rõ vết thương nơi n.g.ự. c phải của điện hạ chăng?" 

Lâm Nam Tuyết cao giọng đáp: 

"Dĩ nhiên là có thấy! Vết thương sâu lắm! Khiến người ta xót xa không thôi!" 

Thị vệ Đông Cung vừa chạy đến liền lớn tiếng phản bác: 

"Vết thương của điện hạ không phải ở n.g.ự. c phải, mà là ở tâm khẩu bên trái!" 

Lâm Nam Tuyết không cần nghĩ ngợi đã đổi lời ngay: 

"Phải rồi, là ở tim, trời tối quá nên ta nhớ lầm!" 

Ta cười lạnh: 

"Bị tên cắm trúng tim mà còn sống nổi? Lâm tiểu thư tưởng Thái tử điện hạ là thần nhân bất tử chắc?"Đường đường là tiểu thư Quốc công phủ, lại dám ăn nói dối trá trước mặt thiên hạ như thế, chẳng lẽ không cần danh tiết nữa sao?

"Phía dưới vang lên một tràng cười rộ, sắc mặt Lâm Nam Tuyết đỏ rực vì xấu hổ, giận dữ quát ta:"Thẩm Thanh Chi, quả đúng là nữ nhi nhà thương hộ, lời lẽ thô tục, dám lấy việc riêng của Thái tử ra đàm tiếu!Lâm tiểu thư nên tự hỏi kỹ xem, ngươi vừa rồi công nhiên vu khống Thái tử, phạm phải tội gì?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!