Sắc mặt Thái tử bỗng chốc trắng bệch, người lảo đảo, đột nhiên phun ra một ngụm m.á. u đen sánh, toàn thân như muốn ngã xuống.
Công chúa và Lâm thị bị áp giải đi.
Ta vội bước lên muốn đỡ lấy người, Thái tử chỉ nhìn ta, ánh mắt bi ai nghẹn ngào, khẽ thì thầm:
"Mùa xuân năm ấy… trong yến hội, chúng ta từng gặp nhau."
Tim ta chấn động mạnh, vừa định tiến thêm một bước thì bị người xua tay đẩy ra.
Người đưa cho ta một chiếc ô, dặn ta trở về phủ, chớ quay đầu.
Bỗng mưa lớn ào ào trút xuống, một luồng kiếm khí xé rách mái tóc bên thái dương.
Ta chấn động quay phắt lại, đồng tử co rút —
Thái tử Chiêu Lâm đã tự tay vung kiếm cắt cổ, m.á. u tươi cùng nước mưa nện xuống đất Đại Khải lạnh lẽo.
Đêm hôm ấy, dân chúng Đại Khải đã mất đi niềm hy vọng cuối cùng.
Về sau, Thái tử phi Lâm thị uống thuốc độc tự vẫn.
Còn Hoa Âm công chúa thì bật cười điên dại rồi gieo mình khỏi tường thành.
Nguyên Đức đế vì đau đớn mà phát bệnh, chẳng bao lâu sau cũng băng hà.
Người kế vị là Thành vương — một kẻ tư chất tầm thường, phẩm hạnh không nổi bật.
Ngay cả giữ vững cơ nghiệp tổ tông cũng đã là việc gian nan.
Từ đó, Đại Khải bắt đầu lụi bại, suy tàn từng ngày.
Nửa năm sau, nhà ta xảy ra biến cố, vậy mà quan phủ chẳng buồn ngó ngàng.
Sau khi ta c.h.ế. t chẳng bao lâu, Đại Khải mất đi Thái tử Chiêu Lâm đã hoàn toàn bất lực — bị liên quân Bắc Địch và Bắc Đan phá cửa thành.
Từ đó, một triều đại bước vào đoạn cuối — suy vong, diệt quốc.
13
Lúc này, ta khẽ vuốt ve tấm lệnh bài Đông Cung khắc hai chữ Chiêu Lâm, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Phó Chiêu Lâm dưới ánh dương rực rỡ — thẳng lưng, sống động, khí khái hiên ngang.
Kiếp trước ta đã biết, Thái tử điện hạ là một người tốt.
Bởi thế khi trọng sinh, ta mới hèn hạ gán tội cho người, lợi dụng người.
Ta từng ngỡ rằng người không hề hay biết, thậm chí còn tự mãn vì mưu kế trót lọt.
Giờ nghĩ lại… có lẽ người chỉ là quá bao dung.
Đã nhìn thấu tính toán của ta, nhưng vẫn ra tay cứu ta vào thời khắc then chốt.
Biết ta không còn đường lui, liền chủ động mở cho ta một con đường sống.
Hiểu được thế đạo bạc đãi nữ nhi, nên muốn cho ta thể diện, để ta danh chính ngôn thuận mà sống tiếp.
Kiếp này, vận mệnh của ta có lẽ đã thay đổi.
Nhưng còn Phó Chiêu Lâm thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!