Edit: Yan
——
Lúc vở kịch hạ màn cả sảnh đường đều vỗ tay reo hò, Chu Quân ăn đến độ đầy miệng toàn là vị ngọt cái bụng thì phình phình.
Đại khái là đáp lại câu nói nên luyện tập nhiều hơn của hắn nên Ung Tấn lúc đút đậu phộng, lúc đút bánh ngọt, chỉ thiếu rót luôn trà vào miệng hắn.
Lại là quân gia làm những việc này nên không nũng nịu nhẹ dỗ dành như phụ nữ, lại càng không có sắc mặt ôn hòa, dường như chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, hắn còn không thể không ăn.
Ăn đến một lúc sau đã không phải là hưởng phúc nữa mà là chịu tội.
Hắn mím chặt miệng ngoẹo đầu sang một bên, ánh mắt muốn nói không muốn không muốn ăn đừng đút nữa.
Giữa lúc xô xô đẩy đẩy, Mộc Ly thanh đã thay sang một bộ áo bào màu trắng đứng trước cửa quan sương nhẹ giọng hỏi phó quan Trần.
Ung Tấn thu tay, cất giọng để người kia vào.
Tiện thể gọi phó quan Trần cũng vào cùng, y phân phó: "Đưa Chu tiên sinh trở về." Phó quan Trần cũng khách khí tới mời.
Chu Quân đứng lên không nhìn Mộc Ly Thanh mà cứ thế đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua nhau, có một chút mùi hoa trên người Mộc Ly Thanh tản lại.
Hắn còn ngửi được một mùi khác.
Hắn không muốn ngồi xe phó quan Trần, chỉ lễ phép nói mình muốn đến một nơi khác.
Phó quan Trần cúi đầu nói: "Mong Chu tiên sinh đừng làm tôi khó xử." Mặc hắn nói như thế nào, tới tới lui lui đều chỉ là một câu như vậy.
Chu Quân nuốt xuống ngụm tức giận này, cũng biết phó quan Trần đại khái không coi hắn là gì, nói toạc ra thì Ung Tấn mới là cấp trên của người ta, mới là người nói chuyện có trọng lượng.
Ngồi vào trong xe, hắn nhớ lại mùi vị trên người Mộc Ly Thanh.
Mùi kia hơi quen lại nhất thời không nhớ ra.
Hết mưa rồi, người đi trên đường lại nhiều lên.
Xe đạp đinh đinh linh đi qua bên cửa sổ.
Mặt trời cũng lộ ra một nửa chiếu ra đâu đâu cũng là ánh mặt trời xa xỉ.
Chẳng chút nhìn ra nửa giờ trước ngày hôm nay còn âm u như một cái giẻ lau.
Có đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi, trên đầu thắt hai cái bím tóc tay còn cầm theo một chuỗi châu chấu, chạy đến độ khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Bên cạnh có một đôi chân nhỏ của bà lão đang phơi nắng, mắt nhìn đứa cháu ngoan.
Đôi chân kia rất rất nhỏ, nhìn chỉ to bằng chân một đứa bé, dưới cổ chân sưng trướng là một đôi hài hình tam giác được thêu lên bông hoa nhỏ xinh xinh đẹp đẹp.
Đó là quy củ, có nơi nào lại không có quy củ đâu.
Giống như nhà họ Chu cũng có rất rất nhiều quy củ.
Hắn không muốn về nhà nhưng hắn gây ra họa, hôm nay trước khi hắn ra khỏi nhà anh cả của hắn khó có khi gọi điện thoại cho hắn.
Anh cả hắn là người quy củ, nói chuyện cũng quy củ.
Không mắng hắn một chữ nhưng lời nói cất giấu ý tứ cũng đủ đâm thủng hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!