Edit: Yan
——
Chu Quân phải tắm rửa, Ung Tấn cần phải bôi thuốc.
Bác sĩ không dám nhăn mặt với thiếu tướng chỉ ẩn ý nói mấy ngày tới tốt nhất không nên vận động quá mạnh.
Chu Quân cài cúc áo cẩn thận, sửa sang thỏa đáng mới bảo bác sĩ đến bôi thuốc còn mình thì ngồi bên cạnh nhìn.
Nghe thấy bác sĩ nói vậy lông mi Chu Quân run rẩy, trong lòng lại càng hối hận.
Đợi đến khi bác sĩ mở băng gạc bôi thuốc lên miệng vết thương Chu Quân đã hối hận đến độ trong lòng phát khóc.
Hắn nhìn vết thương của Ung Tấn một hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Ung Tấn không cho hắn nhìn, nhét một chiếc khăn vào túi Chu Quân vỗ vỗ eo hắn: "Em còn nhớ đường chứ, mau đi tắm đi." Chiếc khăn kia là cái Chu Quân lấy tới lúc xong việc chà lau mấy thứ dính nhớp trên mông.
Là thiếu tướng Ung tự tay giúp hắn, mới đầu Chu Quân không chịu nhất định che lại chỗ đó muốn tự mình làm.
Cuối cùng vẫn không địch nổi Ung Tấn, bị người kia cởi quần nắm mắt cá chân đẩy lên trên lộ ra phía dưới hỗn độn.
Vất vả lắm mới được buông ra Chu Quân lập tức nhanh chóng ngồi dậy mặc quần mặc áo, sao còn không biết chỗ lấy cái khăn này.
Bây giờ còn bị làm trò trước mặt bác sĩ, cái khăn kia bị nhét vào ngực.
Dù biết bác sĩ không hiểu được việc này thì cũng không thể ngồi lại được nữa.
Hắn trừng mắt liếc Ung Tấn một cái lại chả có tí lực sát thương nào.
Ung Tấn như không nhìn thấy, hơi mệt mỏi dựa vào sô pha.
Hắn biết y mệt, vốn dĩ đã mệt lại còn muốn nhắm mắt làm liều.
Chu Quân cảm thấy bản thân mình thật không hiểu chuyện, đáng lẽ nên mặc kệ Ung Tấn không nên vì thấy y hơi giận đã vội vàng dung túng người ta.
Hắn tự giác đi lên lầu quay lại phòng Ung Tấn.
Lấy từ tủ quần áo của Ung Tấn ra một chiếc áo choàng màu xanh đậm, phía trên còn rất chi là lẳng lơ thêu lên từng mảng lớn hoa.
Chu Quân tắm xong, mặc áo choàng vào người mới phát hiện rất vừa người như là theo số đo của hắn mà may ra vậy, hắn nghi ngờ đây là quần áo Ung Tấn làm cho hắn.
Chính là để hắn mặc vào lần sau hắn đến.
Hắn vẫn luôn hoài nghi Ung Tấn có chút đam mê của thiếu nữ, chính là cái loại đam mê mặc quần áo cho búp bê này nọ đó.
Rất nhiều đồ trên người hắn bây giờ đều là của Ung Tấn tặng, trên chân còn có cả một cái lắc chân nữa đây này.
Tóc của hắn còn hơi ướt làm khăn lông vắt trên cổ ngấm không ít nước.
Tối nay hắn vốn không định về nhà, hắn muốn ở lại nơi này ở cạnh Ung Tấn.
Biết y bị thương vừa rồi còn ngọt ngào một hồi thế nên dù thế nào cũng không thể đi rồi.
Huống chi bây giờ về nhà không chừng anh cả còn dùng gia pháp hầu hạ hắn, vẫn nên trốn ở đây là tốt nhất.
Khoác thêm một kiện áo khoác của Ung Tấn, trong túi còn nửa bao thuốc lá cùng với bật lửa.
Hắn đẩy cửa sổ định hút một điếu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!