Edit: Yan
——
G
Chiếc xe kia đi rồi, đuôi xe phả ra mấy vòng khói rồi nghiến lên nền xi măng chạy về phía trước.
Cho đến khi chiếc xe kia cách mình một khoảng rất xa Chu Quân mới chậm rãi ngồi xuống.
Hắn không khóc, thậm chí trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm khó hiểu hay ưu sầu.
Hắn chỉ nghĩ, trong lòng sao chẳng có cảm giác gì, thật giống như những thứ hắn trải qua khoảng thời gian trước đều là một tuồng kịch trật nhịp hoang đường.
Hắn lấy hộp thuốc từ trong túi, tay run run khiến một điếu thuốc rớt ra bên ngoài, lãng phí bốn năm điếu mới hút được một hơi.
Hắn đứng lên lang thang không mục tiêu đi về phía trước, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần hắn đã đang ngồi trên xe kéo lắc lư xiêu vẹo, ngay cả hắn cũng không biết mình đã nói gì với phu xe.
Chu Quân nhíu mày cũng không hỏi lại, muốn chờ đáp án như vạch trần một bí mật.
Lát sau kiến trúc nọ tiến vào đáy mắt, là Ung công quán.
Chỉ còn cách một con phố hắn kêu phu xe dừng lại bảo người quay về nhưng không quay về nhà họ Chu mà là quay về chung cư.
Phu xe đổ đầy mồ hôi, lúc xuống xe bèn tăng giá.
Dù sao cũng là hai nơi một nam một bắc, vô duyên vô cớ phải chạy một đoạn đường dài.
Chu Quân không nhiều lời chỉ lung tung duỗi tay vào túi móc ra đống tiền giấy vụn vặt nhét hết vào tay phu xe.
Có thứ gì đó vào lúc hắn rút tiền ra cũng theo đó rơi xuống nằm cạnh chân hắn, bên trên dính rất nhiều bụi bặm người nọ ghét nhất.
Phu xe chưa thấy khách hàng nào hào phóng như vậy bao giờ nhưng gã là người thành thật, vô công bất thụ lộc cho nên gã nắm lấy số tiền rút mấy tờ rồi nhét số còn lại vào tay vị khách.
Nhưng người kia lại ngồi xổm xuống nhặt đồ không để ý đến gã.
Phu xe nhìn xuống nghĩ chẳng lẽ vị khách này rớt đồ vật gì đáng giá nên đau lòng.
Đau lòng đến mức không đứng lên nổi chỉ ngồi xổm nơi đó cúi đầu, vai rủ xuống, bàn tay chặt chẽ nắm một chiếc găng tay màu đen.
Thật là một người kỳ lạ, nhìn rất có tiền mà lại có thể đau lòng thành như vậy chỉ vì một cái găng tay sao.
Phu xe bĩu môi để tiền lại trên mặt đất trước mặt người nọ rồi kéo xe đi.
Chu Quân không quan tâm chỗ tiền kia, chỉ cầm găng tay đứng lên đi về phía nhà mình.
Thực ra không phải không đau chỉ là hơi phản ứng chậm chạp.
Cho đến khi nhìn thấy đồ của Ung Tấn mới phát giác nào có phải chỉ là một chút bi thương.
Hắn chậm chạp bước đi, vứt bao tay bên cạnh thang máy.
Thang máy rầm rầm đi lên trên, một tầng lại một tầng sáng sáng tối tối kéo ra một hình vẽ như bóng ma rơi trên người hắn.
Lúc này lại nghĩ tới y, cảm xúc khó chịu như cái lưới tinh xảo chặt chẽ bao lấy hắn khiến cả người hắn không khỏe.
Hắn nghĩ đến lần Ung Tấn ngu ngốc chạy năm tầng lâu lên đưa vé xem phim nhưng tiếc là bộ phim kia không xem được.
Bộ phim kia nói về cái gì? bây giờ ngẫm lại, thấy mấy lời mời này đó của Ung Tấn rất giống người đang theo đuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!