Edit: Yan
——
Không khí trong phòng ngột ngạt, toàn bộ oxi như bị ép vào một góc nhỏ bên cạnh cửa.
Chu Quân nuốt nước bọt tạo ra âm thanh ừng ực.
Kinh hãi cực độ khiến gương gương mặt trắng nõn của hắn như bột mì chưng, bọt nước từ từ thấm ra, một giọt lại nối tiếp một giọt.
Họng súng cực lạnh dừng trên làn da cực nóng.
Hoảng hốt, hắn cảm thấy tim mình cách lồng ngực thùm thụp đánh lên ván cửa như muốn nhão thành bùn lầy, hắn sắp không thở nổi.
Giọng nói như bị bóp nghẹt lộn xộn xin tha.
Họng súng từ áo choàng của hắn hướng lên trên, bao tay cọ vào eo hắn đột nhiên dừng lại trên bụng nhỏ dùng sức ấn hắn về phía sau.
Vì thế mông hắn nhếch lên một tư thế cực kỳ khó coi.
Thắt lưng bị xé toạc, rơi xuống, vạt áo hoàn toàn mở rộng lộ ra cặp vú và cơ bụng như ẩn như hiện.
Nhưng mà một chút cơ này trong mắt quân gia chỉ là trò cười.
Họng súng dâm loạn đi lên trên, chống lên đầu v* đã nhanh chóng dựng lên tựa hạt giống phá mặt đất nảy mầm.
Viên thịt kia kết trái trên thổ nhưỡng là quầng vú.
Sắt thép cứng rắn làm đau đầu v*, tay Chu Quân đỡ cửa, lòng bàn tay để lại mấy dấu ấn hình bầu dục trên mặt gỗ.
Hắn gian nan mở miệng: "Ung gia......! Ngài xem tôi còn chưa tắm, cả người mồ hôi, bây giờ ngài mà tới sẽ làm bẩn ngài."
Ung Tẫn vẫn đè nặng hắn như cũ, họng súng từ ngực hắn đi xuống.
Chu Quân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, sau cổ áo đã bị hai ngón tay Ung Tấn nắm lấy, chậm rãi kéo xuống.
Mỗi một tấc da trên người Chu Quân đều đang run rẩy, áo choàng kẹt ở khuỷu tay không thể cởi xuống.
Thân thể hắn cứng đờ lộ ra một nửa tấm lưng trần.
Dưới tóc đen uốn lượn là cái cổ dịu ngoan hơi cong.
Ung Tấn đứng phía sau người híp híp mắt, không rõ có ý gì mà ừ một tiếng.
Dáng vẻ như là khá vừa lòng, lại không biết là vừa lòng cái gì.
Họng súng đùa bỡn đầu v* bên trái, bàn tay từ bên khác luồn qua dưới nách, đầu ngón tay nhéo lấy bên phải.
Vải dệt của bao tay quá thô khiến cho nơi yếu ớt mỏng manh kia đau đớn.
Hắn lại không dám phản kháng chỉ hèn mọn tùy ý người kia lôi kéo, ấn dẹt xuống rồi lại nặng nề kéo ra bên ngoài.
Lưng dán vào một loạt kim loại lạnh băng, đại khái là nút áo trên quân trang, trên đó còn khắc đồ án thô ráp.
Như muốn khắc vào xương cốt hắn, càng dán càng gần.
Chu Quân cảm thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Hắn không đi đường bộ, cũng không có đạo lý cứ thế bị người dắt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!