Edit: Yan
——
Lúc a mụ bước chân vào trong phòng mới biết được tiên sinh hành hạ căn phòng thành cái dạng gì.
Không nói đến máy điện thoại kia, tất cả mọi thứ trên giường đều phải giặt, còn cả mấy thứ bẩn thỉu linh tinh và vụn thủy tinh rất khó xử lý trên thảm nữa.
Cho đến khi a mụ lôi từ dưới giường ra tất chân và sườn xám rách nát không biết có tác dụng gì thì sắc mặt bà cũng thay đổi.
Chu tiên sinh đỡ eo ai nha ai nha đi qua đi lại trong phòng, lại ai nha ai nha bưng ly rượu về nhìn thấy sắc mặt a mụ khó có khi nổi lên cảm giác xấu hổ.
Hắn thật cẩn thận đặt gối mềm lên ghế mới chậm rì rì ngồi xuống lấy 20 tệ đưa cho a mụ, coi như là phí tổn cho bà hôm nay tốn công tốn sức dọn dẹp.
Sau khi a mụ cầm tiền sắc mặt tốt lên không ít nhưng trong lòng vẫn nghĩ thầm.
Cho dù tiên sinh có làm bậy nhưng cũng chưa hề mang người về nhà.
Hôm nay lại là sao đây, nghĩ đến đây a mụ nhìn quần áo trên tay nghĩ thầm, không biết là tiểu thư nhà nào, chắc là không phải tiểu thư nhỉ.
Chơi cởi mở đến như vậy hẳn là gái nhảy.
Nhìn dáng vẻ tiên sinh đỡ eo như kia hẳn là bị cô ả hút khô tinh khí.
Kia nhất định là một người đàn bà phải vừa đẹp vừa quyến rũ còn rất có thủ đoạn.
Nếu như Chu Quân có thể biết được suy nghĩ trong lòng a mụ thì nhất định là rất tán đồng.
Thiếu tướng Ung mặc dù trông không vừa đẹp vừa quyến rũ nhưng thủ đoạn còn cao hơn phụ nữ vài lần.
Lấy quyền áp người động đao động súng phụ nữ nào có thể so được với y.
Ở nhà dưỡng eo mấy ngày thì điện thoại mới được đưa tới cửa.
Là người của Ung công quán, Chu Quân không hiểu nổi rõ ràng thiếu tướng Ung không chịu đền điện thoại cho hắn sao giờ lại chịu đền.
Người của Ung công quán rất kín miệng hắn hỏi vài câu đều chỉ đáp không biết, rất không thú vịu.
Chu Quân cũng lười đứng dậy tiễn người làm a mụ hơi giật mình.
Bởi vì mặc dù tiên sinh vốn ăn chơi chác táng nhưng vẫn luôn biết lễ nghĩa.
Ngay cả người gánh nước tiên sinh cũng tươi cười chào hỏi.
Nhưng a mụ không lắm miệng, mặc dù tiên sinh nhìn qua rất dễ ở chung nhưng bà không thể mất bổn phận.
Phơi hết chăn, làm xong cơm chiều a mụ liền chào ra về.
Chu Quân vừa mới chầm chậm đi ra bàn ăn thì điện thoại reo.
Sắc mặt Chu thiếu gia tức giận đến độ tái xanh nhưng lại không thể không nhận điện thoại.
Điện thoại này của hắn vừa mang đến cũng chưa thông báo ra bên ngoài.
Người có thể lúc này gọi điện thoại cho hắn còn có thể là ai.
Nhưng hắn không muốn nhận điện thoại nhanh như vậy vì thế điện thoại cứ thế reo, vừa mới cầm vào đã cúp mất.
Chu Quân cứng họng nghe âm thanh máy bận trong microphone lại nặng nề đặt điện thoại về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!