Chương 37: (Vô Đề)

Bác Mộ Trì thường có những lúc nói ra những câu khiến người ta kinh ngạc. Phó Vân Hành cũng không chắc sẽ đuổi kịp suy nghĩ của cô.

Nhưng vào giờ phút này, khi đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn vào cổ tay anh, anh lại nhớ tới cảnh ở cửa hàng vào buổi sáng, lúc những ngón tay lạnh lẽo như băng của cô nắm lấy cổ tay anh. Nhiệt độ cơ thể của hai người khác biệt rõ rệt.

Một nóng, một lạnh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi hơi thở đan xen vào nhau.

Trên da thịt của anh có hơi thở ấm áp của cô, mà hai bên má của cô cũng có hơi thở nóng hổi của anh thổi xuống, có hơi ngứa ngáy.

Sau một lúc yên tĩnh, Phó Vân Hành mới thản nhiên nói: "Anh không lạnh."

"...

"Bác Mộ Trì không ngờ anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế. Cô chớp mắt, vì mới vừa tỉnh ngủ nên còn hơi mông lung. Cô gật đầu, dịu dàng nói:"Em cũng ổn.

"Bên cạnh có cái lò sưởi như anh, cô không cảm thấy lạnh lắm. Phó Vân Hành không nói tiếp với cô về chủ đề này, anh đưa chăn cho cô:"Ngủ tiếp không?"

"Mấy giờ rồi ạ?

"Bác Mộ Trì dụi mắt, dụi xong mới nghĩ thầm, may mà hôm này mình không trang điểm. Phó Vân Hành cầm điện thoại di động trên bàn lên xem, vừa đúng tám giờ."Không được rồi." Bác Mộ Trì chỉ: "Em đi vệ sinh xong rồi chúng ta xuất phát ngay."

Phó Vân Hành đáp lại.

Vì tới thời gian làm việc nên vừa qua tám giờ là đường bị kẹt xe.

Cũng may chỗ Phó Vân Hành ở cách sân bay mà Bác Mộ Trì muốn tới không quá xa, ánh mắt cô đờ đẫn, ngây người nhìn con đường đang tắc nghẽn.

Lúc cô lơ đãng quay đầu nhìn người bên cạnh thì ánh mắt anh đang bình tĩnh nhìn về phía trước.

Bác Mộ Trì phát hiện một ưu điểm của Bác Mộ Trì mà trước đó cô không nhận ra.

Lúc người này lái xe rất yên lặng, rất vững vàng.

Cho dù con đường có trống trải hay kẹt cứng, hoặc là có người lái xe chen hàng thì anh cũng không nóng giận, bình tĩnh giống như đã vào cõi Phật.

Nghĩ như thế, Bác Mộ Trì thấy hơi buồn cười: "Vân Bảo.

"Cô kêu anh. Phó Vân Hành liếc nhìn cô. Bác Mộ Trì chỉ:"Chiếc xe bên cạnh muốn chen hàng, anh có muốn nhường người ta không?"

Phó Vân Hành đã thấy chiếc xe ở làn bên cạnh rục rịch muốn chen hàng từ lâu, thản nhiên nói: "Nếu bên đó đang vội."

"..."

Bác Mộ Trì lúng túng, dở khóc dở cười: "Sao anh đoán được người ta không vội?"

Phó Vân Hành giẫm chân ga, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Cảm giác.

"Nói thật, Bác Mộ Trì không biết trên người Phó Vân Hành còn có khiếu nói chuyện cười châm biếm đấy. Đôi mắt cô cong thành hình trăng non, cười khanh khách nói:"Vậy bây giờ anh cảm nhận thử xem anh ta có vội không."

Phó Vân Hành nhìn chiếc xe chen ra sau lưng mình qua kính chiếu hậu: "Không vội."

Bác Mộ Trì nghẹn lại, sau đó cười to không kiêng nể gì.

Cô không ngờ Phó Vân Hành lại trả lời mình nghiêm túc như thế.

Lúc Phó Vân Hành nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy nụ cười rực rỡ và bắt mắt của cô.

Trong nháy mắt đó cứ như mùa xuân đã đến, như cảnh cả vườn hoa nở rộ đua sắc khoe màu, khiến người ta sững sờ vì quá đẹp, cũng khiến anh không rời mắt được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!