Chương 2: (Vô Đề)

EDIT: Mưa Tháng Năm | BETA: Lemonie

Phó Vân Hành không có ý mỉa mai Bác Mộ Trì quá nhiều, anh chỉ đơn giản tiếp chuyện một cách rất tự nhiên. Nói xong chàng trai tự giác xách đồ mua từ siêu thị vào gian bếp.

Phó Vân Hành theo ngành y khoa tại một trường đại học danh giá, là cử nhân tốt nghiệp với bằng thạc sĩ kết hợp tiến sĩ, trước khi thực tập đã có 2 năm kinh nghiệm làm du học sinh trao đổi nơi xứ lạ, việc nấu ăn anh cũng biết sơ sơ một chút. Sau khi cất đồ vào tủ lạnh, anh đưa mắt nhìn người đang ngồi trên sô pha, thấp giọng hỏi: "Bữa tối muốn ăn gì?"

"…Sương sớm?" Bác Mộ Trì vô thức đáp.

Phó Vân Hành: "…"

Anh rũ mắt nhìn cô gái từ một khoảng cách chẳng xa chẳng gần: "Xác định?"

"Không xác định." Bác Mộ Trì tỉnh táo lại, bối rối mở miệng: "Em ăn gì cũng được, Anh cứ làm đi."

Cô đứng dậy đi vào bếp, tự giác khách khí: "Cần em giúp gì không? "

"Không. "Phó Vân Hành lạnh lùng từ chối: "Chỉ phiền em kiên trì đợi thêm nửa tiếng thôi."

Bác Mộ Trì nghe được trong lời nói có vài phần chế giễu, tạm á khẩu. Thật ra cô đã rất lâu rồi không ở chung một chỗ với anh, đương nhiên không biết chàng trai đã học cách kể chuyện cười "thiếu muối" tự bao giờ. Cô vốn không phải kiểu người thích khách sáo, Phó Vân Hành đã từ chối thì mình cũng nên yên tâm trở lại phòng khách.

Lần nữa nhấc điện thoại lên liền nhận được tin nhắn của Đàm Thư trên Wechat.

Vừa rồi lời của Phó Vân Hành cô ấy nghe không sót từ nào, vui mừng không tả nổi, hả hê vô cùng. 

Đàm Thư: [Xin mạn phép cho ta hỏi, thiếu nữ thiên tài xinh đẹp bây giờ đã ra sao? Đêm nay Phó Vân Hành cho cô uống sương sớm hay là uống nước đun sôi để nguội?]

Đàm Thư: [Bao giờ thiên tài Bác mới trả lời tin nhắn của ta đây? Xin hỏi cô vẫn ổn đó chứ?]

Bác Mộ Trì lén lút nhìn người đứng trong bếp, tức giận đáp lại: [Chưa chết.]

Đàm Thư: [Vậy là tốt rồi.]

Bác Mộ Trì: [… Sao tớ cứ cảm thấy cậu đang cười đùa trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?]

Đàm Thư: [Tớ nào có.]

Bác Mộ Trì không quan tâm lắm việc cô ấy có thực sự hả hê hay không, ngón tay nhỏ đang định gõ thêm vài câu thì chợt nghe bên tai tiếng bước chân. Thiếu nữ vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Vân Hành chậm rãi bưng ra một đĩa hoa quả đã rửa sạch, đặt lên bàn trà trước mặt.

"Lót bụng trước." Phó Vân Hành liếc chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay, Bác Mộ Trì ngay lập tức che lại màn hình, sau đó lại cảm thấy việc mình vừa làm có chút vô ích. May mắn là, Phó Vân Hành chỉ đặt bát hoa quả xuống rồi quay lại nhà bếp.

Nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò một hồi, Bác Mộ Trì đưa tay lên xoa nhẹ vành tai, trong lòng thầm thở dài nghĩ ngợi – Hôm nay nhất định không được tám chuyện với Đàm Thư về anh ấy, cô mới không muốn bị bắt gặp lần nữa đâu.

Sau khi vào phòng rửa tay, Bác Mộ Trì ngồi trên thảm ấm ăn hoa quả. Thảm không dày cũng chẳng cứng, ngồi lâu sẽ rất ê mông. 

Suy xét đến lát nữa được thưởng thức bữa tối Phó Vân Hành tự tay chế biến, Bác Mộ Trì cố gắng kiềm chế cái miệng nhỏ, chỉ dám nuốt một chút trái cây lót bụng.

Chẳng tốn nhiều thời gian, Phó Vân Hành đã dọn đầy đủ bữa ăn lên trên bàn.

Phòng khách thoang thoảng hương thơm phức, khiến cho người nào đó bụng sôi lên ùng ục. Bác Mộ Trì dù đã ăn no hoa quả nhưng nhìn đĩa thịt bò xào, nửa con cá hấp cùng trứng hấp tôm và rau củ thì vẫn thật thèm thuồng.

Nhận lấy đôi đũa Phó Vân Hành đưa, cô gái không muốn bầu không khí cứ im lặng mãi như vậy, cố gắng thản nhiên hỏi: "Anh học nấu ăn khi nào thế?"

Trong ấn tượng của cô, Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì vốn nên là hai kẻ cùng loại, vốn nên là hai con người ngu ngốc, suốt đời ngốc.

Phó Vân Hành liếc cô, "Lúc đi du học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!