Chương 77: Trò chơi kết thúc

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)

Dọc theo đường bờ biển quanh co, đó là lần đầu tiên thiếu niên gặp người đàn ông đó.

Ông ta mặc bộ đồ lao động liền thân cũ nát, áo lót bên trong in sọc xanh biển, bẩn thỉu vô cùng, nhưng ông ta không hề để ý, vui vẻ nhặt ốc trên biển.

Ông ta không đi giày, lộ ra mắt cá chân trắng bệch, trắng đến mức giống như mắc bệnh. Thiếu niên tốt bụng nghĩ: Đá ngầm ở chỗ nước cạn rất sắc, không mang giày rất dễ bị thương, vì vậy liền thăm dò mở miệng hỏi: "Tiên sinh?"

Người kia nghe thấy, ngẩng đầu nhìn cậu. Thiếu niên lúc này mới phát hiện người đó mũi cao mắt sâu, là tướng mạo của người ngoại quốc thường thấy trên ti vi. Thiếu niên có chút rụt rè, tiếng Anh của cậu quá kém, chỉ có thể kêu tượng trưng vài tiếng: "Shoes, shoes! No shoes... Nguy hiểm!"

"Khục khục." Người kia bị cậu chọc cười, dùng tiếng Trung lưu loát trả lời: "Cảm ơn con quan tâm. Con ngoan, tên con là gì?"

Đây là lần đầu tiên được nói chuyện với người ngoại quốc, thiếu niên có chút sốt sắng: "Con là Bành Dân Tắc. Tiên sinh thì sao ạ?"

Người kia quỳ trước mặt cậu, quần áo lam lũ, khuôn mặt tiều tụy, so với thiếu niên như hai người của hai thế giới khác nhau. Nhưng ông ta vẫn cười đến vô lo vô nghĩ, mái tóc xoăn màu nâu vàng bị ánh mặt trời chiếu sáng, đôi mắt cong lên, hàng mi vừa dài vừa mỏng như vầng trăng lưỡi liềm sau cồn cát.

Rõ ràng thoạt nhìn là một người đàn ông dịu dàng như vậy.

"Ta là Umbrella."

Thì ra Ngụy Tử Hư biến tất cả thành một màn trình diễn.

Tại sao thẩm phán ngày thứ tám hắn không bỏ phiếu để Triệu Luân kéo theo Lưu Tỉnh, tại sao tối ngày thứ mười hắn không giết Bành Dân Tắc, tại sao hắn luôn lựa chọn những phương pháp vòng vèo nguy hiểm, dù là lý do ngoài mặt khi hắn bước vào Death Show cũng vậy. Hoán đổi thân phận, thay thế mục tiêu tham gia Death Show thu thập tư liệu, rõ ràng không phải một biện pháp thích hợp.

Điều tra hay sống sót đều không phải mục đích của hắn, mà là chính bản thân trò chơi này.

Bành Dân Tắc hiểu ra, toàn bộ những lý do anh tự suy diễn để giải vây cho Ngụy Tử Hư, đều là vô nghĩa.

Bọn họ cách nhau không đến mười mét, đối diện với nhau trong căn phòng. Ký ức về nhiệt độ thân thể và môi lưỡi triền miên hãy còn chưa phai, bọn họ đã từng làm qua hết thảy những chuyện thân mật như vợ chồng, trao nhau những lời đường mật, ôm nhau ngủ thật say. Nhưng tất cả những thứ đó với Ngụy Tử Hư có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nếu như thật sự cần thiết, cũng chỉ là thêu hoa trên gấm cho màn biểu diễn của hắn, trở thành tiết mục giải trí cho khán giả.

Bọn họ cách nhau gần như vậy, nhưng chưa từng bỏ qua tính toán của đối phương. Nhìn như hai kẻ thân mật, một người vì sống sót mà cẩn thận từng li từng tí, hành động điệu thấp vững vàng, một kẻ vì biểu diễn mà bày ra quỷ kế đùa bỡn, lợi dụng sinh mạng và tình cảm của người khác sắp xếp thành một trận náo nhiệt. Một bên muốn bảo vệ, một bên chỉ có thể cướp đoạt. Ngụy Tử Hư thao thao bất tuyệt dưới họng súng, cùng Director thảo luận về hiệu quả chương trình, hoàn mỹ vô ưu, khiến Bành Dân Tắc tuyệt vọng đến cùng cực. Đừng nói tiếp cận Ngụy Tử Hư, bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác biệt.

"Umbrella tiên sinh, tôi rất thích ý tưởng và phong cách thiết kế của ngài, mang màu sắc cá nhân rất mạnh, từ những tác phẩm ở thời kỳ đầu cũng có thể thấy được."

Giữa không gian yên lặng như tờ, Ngụy Tử Hư chậm rãi nói, như thể đang bàn luận về một buổi văn nghệ sau giờ nghỉ trưa mà ai cũng thích.

"Concept của Death Show khiến tôi mê muội, có loại hí kịch nào có thể đặc sắc hơn so với nhân sinh chân thực cơ chứ?"

"Tôi đã cùng đồng nghiệp nghiên cứu các video về Death Show để tìm manh mối, đáng tiếc bọn họ chỉ cảm thấy tàn nhẫn, bản thân tôi thì lại say sưa trong đó."

"Tôi đã nỗ lực hết mình bộc lộ tài năng, cuối mới có thể thực hiện kế hoạch thay nguyên mục tiêu tham gia Death Show."

"Death Show là thánh địa lý tưởng của tôi, tôi đã chủ động tham gia, cũng không có ý định sống sót rời khỏi."

"Có thể nói, vào khoảnh khắc 'Trò chơi bắt đầu' kia, nguyện vọng của tôi đã được thực hiện."

Tấm rèm đã kéo lên, diễn viên trên sân khấu lập tức mất đi cái tôi chân thực. Ngụy Tử Hư bí mật quan sát, biến đổi hình thức ở chung với từng người, chuyên chú với nhân vật của mình, bày ra từng hồi diễn xuất mạo hiểm và kích thích, từng bước đẩy mọi thứ lên tới cao trào.

Hắn khi thì hối hận thống khổ, khi thì ám muội khó hiểu, dần dà ngay chính bản thân cũng không phân biệt được đâu là chân tâm vô ý để lộ.

Diễn viên dùng biểu diễn để kiếm tiền chỉ cải trang da thịt, nhưng kẻ lấy biểu diễn làm lẽ sống phải cải trang đến tận linh hồn. Cải trang quá lâu, Ngụy Tử Hư thậm chí không còn dũng khí trở về nguyên dạng của hắn nữa. Trẻ con muốn được người lớn khen ngợi, là một chuyện bình thường biết bao. Nhưng khi lượng khán giả nhanh chóng tăng lên, mục đích cải trang của hắn không còn đơn thuần như vậy. Tựa như một con bù nhìn dối trá, chỉ có duy nhất một vẻ bề ngoài hoàn mỹ vô khuyết.

Bên dưới lớp da đó là trống rỗng, là hư vô, là một cái hố đen ngòm sâu không thấy đáy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!