Chương 7: Người ngoài cuộc

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)

Một địa phương xa lạ, hai con người xa lạ, đêm khuya sóng vai ngồi trên cỏ ngắm trăng. Đây vốn là một hình ảnh tràn ngập cảm giác nguy hiểm, nhưng nhờ có thời tiết ấm áp, cùng với thiện ý của vị huấn luyện viên áo trắng, Ngụy Tử Hư lại trong tình cảnh nguy hiểm như vậy cảm thấy một chút ấm áp.

Mãi đến tận lúc khung cảnh ấm áp đó bị một tiếng "Ùng ục ùng ục——" phá vỡ.

Ngụy Tử Hư nhìn về phía Bành Dân Tắc, người kia lúng túng xoa bụng. "Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, đói quá."

Ngụy Tử Hư ngạc nhiên: "Không phải chỉ không ăn sáng thôi sao?"

Bành Dân Tắc nhịn đói giải thích: "Đồ ăn trưa nay đều xào bằng dầu lạc, còn có thịt luộc, quá nhiều calo, tôi không ăn được. Cơm tối thì ít quá, không đủ protein với ngũ cốc. Tôi vốn định tự làm thêm mấy món, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Lúc đó căng thẳng cũng không để ý lắm, giờ mới thấy đói. Nhưng xem tình hình này chắc phải nhịn đến sáng mai rồi."

Cơ bắp của anh được rèn luyện rất tốt, cũng không phải mấy quả bóng tùy tiện thổi phồng. Ngày thường Bành Dân Tắc vô cùng chú ý chuyện ăn uống, một phần do nghề nghiệp, một phần do thói quen khó sửa, kết quả lại thành ra không thoải mái. Ngụy Tử Hư hiểu rõ, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ với cơ ngực cơ mông gần trong gang tấc, thậm chí còn có kích động muốn tiến thêm một bước giao lưu với chúng nó.

"Nhưng mà, còn tận bảy, tám tiếng nữa mới đến sáng." Ngụy Tử Hư gãi gãi đầu, theo thói quen mò tay vào túi, "Chắc là chưa bị lấy đi đâu... A, vẫn còn."

Bành Dân Tắc thấy hắn móc ra một cái ví da màu đen. "Gì vậy, bóp tiền sao?" Ngụy Tử Hư không trả lời, ngồi trước mặt anh mở ra từng ngăn. Mỗi ngăn đều có một túi plastic nhỏ đóng kín, bên trong lớp màng mỏng trong suốt là các loại hạt vụn không biết tên. Bành Dân Tắc nhíu mày, cậu thanh niên này thật kỳ lạ, bị bắt cóc nhưng vẫn lo lắng chuyện hạng mục ở công ti, trong ví tiền lại đựng đầy thức ăn chó mèo, ngoại hình xinh đẹp như vậy nhưng tính cách lại rất thành thực.

Lật đến một ngăn kép, Bành Dân Tắc nhìn thấy mấy viên thuốc con nhộng màu xanh lục, không khỏi thắc mắc: "Đó là cái gì?"

"Thuốc đau đầu." Ngụy Tử Hư đáp. "Tôi thường thức đêm, đau đầu là bệnh cũ."

"Tại sao lại thường thức đêm?" Bành Dân Tắc thắc mắc.

Ngụy Tử Hư cười khổ: "Hỏi ra được câu như vậy thật khiến người ta ghen tị. Tôi nhớ là để ngăn cuối mà... Ha, thấy rồi." Hắn dừng động tác, dùng hai ngón tay gắp lên một miếng bánh quy hình cục xương. "Bánh quy này làm từ hạt thô, không chứa chất béo chuyển hóa, lũ chó thích ăn lắm, khụ khụ, tất cả mọi người đều thích ăn. Anh có muốn ăn tạm vài miếng không?"

Bành Dân Tắc nhìn chằm chằm chiếc bánh quy. Tôn nghiêm làm người nói cho anh biết phải thẳng thắn từ chối, nhưng ngạ quỷ chỉ vào cây tiến hóa, nói với anh sinh lý con người cũng chẳng dám so hơn với bất cứ loại sinh vật nào: Mi không ăn thức ăn cho chó, mi kỳ thị chó sao? Chó có kỳ thị mi không! Huống hồ miếng bánh quy bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài của Ngụy Tử Hư tỏa ra mùi thơm lúa mạch, khiến anh càng thêm thèm ăn mãnh liệt, chỉ cảm thấy bất kể là bánh quy hay ngón tay đều vô cùng dụ người.

Tay phải Bành Dân Tắc tự động đón lấy chiếc bánh, để sát bên mép, đến phút cuối vẫn còn muốn giãy giũa: "Cứ, cứ thế ăn luôn sao?"

Ngụy Tử Hư suy nghĩ một chút, rất săn sóc mà nói rằng: "À, hồi trước tôi cho ăn hình như không có hương vị gì lắm."

Bành Dân Tắc: "Vậy làm sao bây giờ?"

Ngụy Tử Hư: "Blah Blah Blah —— "[1]

[1] Nguyên văn "——" Sau khi tham khảo từ các cao nhân thì câu này Ngụy Tử Hư đang lèm bèm bất mãn vì anh Bành chê bánh nhà bạn :))

Bành Dân Tắc: "Tôi ăn đây, có ăn là tốt rồi."

Anh quyết tâm, một phát diệt gọn cái bánh. Cũng ngon đấy chứ? Ánh mắt anh đảo qua chỗ khác, "Nè, còn nữa không?"

"Còn, anh muốn bao nhiêu cũng có." Ngụy Tử Hư dỗ ăn thành công rất thỏa mãn, khuôn mặt vẫn luôn u ám hiện lên nét cười rạng rỡ. "Nếu sau này anh đói mà không tiện làm cơm thì cứ tìm tôi. Hồi đi học tôi được gọi là 'Bạn tốt của động vật' đấy, trên người lúc nào cũng có đồ ăn."

"Ha ha, bí danh kiểu gì vậy." Bành Dân Tắc thoải mái ăn bánh, thầm nghĩ mấy tên tiểu tử bên cạnh Ngụy Tử Hư thật không có mắt, khuôn mặt này theo lý không phải nên xưng là "Vương tử mặt phấn" như mấy bộ phim thần tượng sao, không thì cũng "Kẻ cắp trái tim" họa phong các kiểu chứ!

Ngụy Tử Hư cũng cười. "Thật ra từ nhỏ tôi đã được động vật yêu thích rồi, mèo hoang chó hoang đều quấn tôi. Sau đó tôi liền mang đồ ăn cho chúng nó. Kết quả là trên người lúc nào cũng thơm mùi thức ăn, động vật lại càng dính lấy, cũng không biết là bên nào bắt đầu trước." Hắn nói tiếp: "Lúc lên đại học, trước ký túc xá có một quảng trường gọi là Pigeon Square. Quanh bờ sông tụ tập rất nhiều chim hải âu và vịt trời, sáng sớm tôi sẽ cầm theo một ổ bánh mì dài vừa ăn vừa bẻ vụn cho chúng nó.

Vịt thì được ăn no rồi còn tôi thì không, thường phải vác bụng đói đi học."

Bành Dân Tắc nghĩ đến tình cảnh đó, cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp, thoải mái cười rộ lên.

Ngụy Tử Hư đưa bánh quy, lại nhớ đến Đại Hoàng ở cổng tiểu khu, nhớ đống nước miếng nhơm nhớp chảy xuống cái vòng cổ thô ráp của nó. Sáng mai không thấy Ngụy Tử Hư không biết nó có nhớ hắn không. Và còn câu nói của bác Trương khi đó... Hắn nghiêng đầu nhìn Bành Dân Tắc ngồi dưới ánh trăng.

Nếu như ta cho ngươi ăn no, phải chăng ngươi cũng sẽ quên mất chủ mình là ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!