Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Ban công tầng hai, sau giờ Ngọ (11h-13h), ánh mặt trời trắng xóa, nhạt nhẽo vô vị. Lâm Sơn Chi dựa vào lan can chạm trổ hoa văn, ngước nhìn chân trời chảy xuôi, vài sợi mây mỏng trôi lãng đãng. Một người tiến đến sau lưng cô.
"Sơn Chi, đám đàn ông dưới đó có mấy tên không tệ đâu, muốn chơi một chút không?" Chu Du cầm tay trái cô, cười hì hì hỏi.
Lâm Sơn Chi không nhìn cô ta, vẫn ngước mắt lên trời, chầm chậm nói: "Cô tự chơi đi. Nhớ mang bao. Cẩn thận mắc bệnh truyền nhiễm."
Chu Du lại như không nghe thấy, hào hứng nói tiếp: "Gã kia tên Lưu Tỉnh, nhìn qua là biết hàng ngon, hắn muốn chơi threesome với chúng ta, tham gia không?"
Lâm Sơn Chi cau mày, 'chậc' một tiếng: "Bản thân cô không biết xấu hổ, đừng có kéo tôi theo."
Chu Du hừ lạnh: "Ha ha, thôi đi, còn không phải vì cô không thích loại hình đó sao. Gu của cô là mấy tên tiểu bạch kiểm mặt hoa da phấn chứ gì, giống cái người tên gì mà Hư Hư..."
Lâm Sơn Chi: "Ngụy Tử Hư."
Chu Du: "Đúng, chính là cái tên đó. Nếu cô muốn đổi sang threesome với hắn tôi cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận."
Lâm Sơn Chi từng chút từng chút rút tay mình ra khỏi khuỷu tay Chu Du. Cô mang một đôi găng tay bằng tơ tằm trắng muốt, sạch sẽ không dính chút bụi, có thể thấy là thường xuyên thay đổi. Cô gằn từng chữ: "Ít nói vài câu đi, có thể sẽ không có ai phát hiện ra cô là gái điếm."
Nụ cười của Chu Du dần dần đọng lại: "Đúng rồi, không giống như cô, trừ cái miệng ra thì còn chỗ nào sạch sẽ đâu."
–
Cơm tối hôm nay do Lâm Sơn Chi chuẩn bị. Những cô gái này dường như lấy việc nấu ăn làm phương thức xả stress, người trước ngã xuống người sau tiến lên. Lúc Bành Dân Tắc đi qua nhà bếp, cô đang nấu canh, lưng dựa vào quầy bar, ngâm nga một bài hát tiếng Nhật.
1]
Tỉnh giấc và em chợt nghe
Âm thanh tiếng mưa rơi
Giữa đêm đen trống vắng
Tìm đâu ánh mặt trời
[1] Nico
- Advantage Lucy
Lâm Sơn Chi dùng thìa canh khuấy khuấy nồi súp ngô, những đường nét mảnh khảnh ẩn hiện dưới lớp găng lụa trắng. Tại sao lúc nào cô cũng mang găng tay? Bành Dân Tắc nghĩ, là do tính khiết phích sao? Giai điệu chầm chậm, nhịp điệu cũng không mãnh liệt, không giống mấy bài single tẩy não lưu hành hiện giờ (ý là bài nào cũng giống nhau). Bành Dân Tắc không hiểu ca từ, chỉ cảm thấy đây thực sự là một bài hát yên bình, tựa như có một người đứng giữa màn mưa, khi những thanh âm ồn ào nơi phố thị biến mất bướng bỉnh nói câu ly biệt.
Đi qua nhà bếp, thấy Lạc Hợp và Ngụy Tử Hư ngồi trước lò sưởi âm tường đang thảo luận gì đó, trên bàn trà xếp đầy sách bìa cứng, hẳn là mới mang từ thư phòng đối diện nhà bếp. Ngụy Tử Hư dường như nói tới chỗ kích động, hai má đỏ ửng. Lạc Hợp mở một quyển sách đặt trên đùi, tay phải thả lỏng khoát lên tay vịn ghế tựa, dùng ngón cái và ngón trỏ đỡ cằm nghiêng đầu nhìn Ngụy Tử Hư. Thỉnh thoảng sẽ vô ý mỉm cười, hoặc gật gật đầu với những lời hắn nói.
Bành Dân Tắc mơ hồ nghe thấy mấy câu như "Chủ nghĩa kinh nghiệm", "Ý chí quyền lực" các thứ. Thật ra ấn tượng của anh về Lạc Hợp là vô cùng lạnh lùng và đề phòng người khác, thế như lúc ở chung với Ngụy Tử Hư, cái ấn tượng này lại nhạt đi không ít, để lộ khí chất khiêm tốn ổn trọng của người đọc sách.
Bọn họ trò chuyện cũng hăng say quá nhỉ. Bành Dân Tắc nghĩ, còn anh với Ngụy Tử Hư ngoài im lặng thì cũng chỉ nói được vài câu ngập ngừng xấu hổ.
Phía Nam đại sảnh là khu có mấy chiếc ghế bành hướng lên sân khấu, xung quanh cầu thang phía Bắc rải rác mấy chiếc ghế tròn và bàn trà. Bành Dân Tắc chọn một chỗ gần nhà bếp, ngửi mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, khẽ thở dài.
"Sao anh lại thở dài?"
Âm thanh vang lên ngay bên tai, hô hấp Bành Dân Tắc tắc nghẽn trong giây lát. Quay đầu lại, Ngụy Tử Hư đã đứng ngay phía sau, cúi đầu tủm tỉm nhìn anh, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng chưa tan. "Cậu!" Bộ luyện tà phép xuất quỷ nhập thần hả!
Ngụy Tử Hư lại như không thấy biểu tình kinh ngạc của anh, nói tiếp: "Chắc không phải ngồi một mình cô đơn quá nên thở dài chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!