Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
"Rất lâu rồi lão chưa trở lại viện." Tiêu Hàn Khinh nói. "Nghe nói cấp trên đang chuẩn bị bổ nhiệm viện trưởng mới, tiếc là tôi chưa chờ được đã bị kéo vào Death Show."
"Ồ." Ngụy Tử Hư gật gật đầu.
Tiêu Hàn Khinh nói xong, nét mặt đã khôi phục như thường, mang theo chút uể oải. Cô hỏi Ngụy Tử Hư: "Còn cậu thì sao? Lý do là gì?"
Ngụy Tử Hư nhún vai: "Lừa đảo. Hoàn toàn không cao thượng như cô."
"Cao thượng?" Tiêu Hàn Khinh nhếch mép. "Từ bao giờ giết người có thể dùng từ đó để miêu tả?"
Nụ cười của cô dần hóa thành khổ sở, tầm mắt cũng trở nên bỏng rát. "Haha... Không chừng lúc bắt đầu kế hoạch, nội tâm tôi cũng từng nghĩ thế, cảm giác như đang thực hiện một sứ mệnh cao cả vậy. Thế nhưng, khi nghe nói thầy Lưu được bổ nhiệm làm viện trưởng tạm thời, khả năng nhiệm kỳ tới sẽ lên làm chính thức, tôi đột nhiên nghĩ: Liệu thầy có biết cái ghế mà thầy đang ngồi là do tôi đưa cho hay không?
Sau khi có suy nghĩ như vậy, tôi mới hiểu ra, không có bất kỳ hành vi giết chóc nào đáng được coi là chính nghĩa, mà tôi, cũng chỉ là một kẻ sát nhân vì mục đích tư lợi mà thôi."
"Lúc cô làm việc chắc cũng mặc áo blouse trắng nhỉ."
Ngụy Tử Hư đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan, Tiêu Hàn Khinh khó hiểu nhìn hắn, tầm mắt người kia lại dán chặt xuống đất, trong đó mơ hồ ánh lên tia hoài niệm, tựa như mặt hồ giữa trời đông giá rét, dưới lớp băng dày lại xuất hiện một chiếc lông chim mềm mịn, trầm tĩnh mà ôn nhu. "Bên trong áo blouse, cô sẽ mặc áo sơ mi màu gì?"
Hành lang bệnh viện, trong không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Người đó mặc áo sơ mi đen gọn gàng, túi áo blouse luôn cài một chiếc bút bi Zebra rẻ tiền.
Dòng người hối hả ngược xuôi, kéo dài thành từng tàn ảnh lốm đốm. Những cây thông hình chóp, kẹp gậy và lục lạc, giữa không gian trắng xóa, có âm thanh đều đặn của con lắc vang lên.
Người đó đứng gần Ngụy Tử Hư như vậy.
Y nói.
Ngụy Tử Hư, tôi sẽ —— cậu.
"Tùy thời tiết." Tiêu Hàn Khinh suy nghĩ một chút. "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Thanh âm của cô kéo Ngụy Tử Hư về hiện thực. "Không, không có gì." Vẻ mặt mịt mờ của hắn trong nháy mắt trở nên luống cuống, ngữ khí hoảng loạn, như muốn che giấu gì đó, không giống dáng vẻ bình thản chuyên nghiệp ngày thường. Tiêu Hàn Khinh tựa như thấy trên người hắn xuất hiện bóng chồng, một cái là tao nhã lễ độ, dối trá trống rỗng, cái khác lại là người lữ hành đơn độc, mê muội mà xa xôi.
Chưa bao giờ mất khống chế, tức là chưa bao giờ động lòng.
Nhưng đó là lần duy nhất, cô nhìn thấy Ngụy Tử Hư thất thố.
–
"Chọn đi, canh gà hay canh sườn?" Bành Dân Tắc đang cùng Ngụy Tử Hư quyết định thực đơn cho bữa tối.
Ngụy Tử Hư đau lòng muốn chết, biết rõ dù có chọn gì anh ta cũng sẽ bỏ vào một đống táo đỏ và cẩu kỷ, bỗng nhiên thấy hối hận sâu sắc với kế hoạch giả chết của mình. "Dân Tắc, không phải anh nói tôi không thể ăn đồ dầu mỡ sao?"
"Đừng lo, cậu chỉ uống canh thôi, thịt cho người khác." Bành Dân Tắc săn sóc mà nói.
Ngụy Tử Hư tràn ngập tuyệt vọng: "Dân Tắc, thật ra tôi sắp khỏi hẳn rồi, không cần uống canh nữa đâu."
Bành Dân Tắc: "Cậu có biết tối qua cậu chảy bao nhiêu máu không? Cả cái áo cậu ướt đẫm, dây sang người tôi cũng toàn máu là máu, không bồi dưỡng đủ mười ngày nửa tháng chắc chắn không thể khôi phục như đầu. Sức khỏe đã không có, bây giờ còn ngại chết không đủ nhanh hả?"
Bên này Ngụy Tử Hư trăm phương ngàn kế bác bỏ kế hoạch bổ huyết dưỡng nhan của Bành Dân Tắc, Lạc Hợp cách đó không xa nghe thấy đối thoại của họ, đột nhiên rùng mình, trong phút chốc rời mắt khỏi cuốn sách, con ngươi sau thấu kính như gió nổi mây vần, đảo quanh liên tục, bắt đầu hồi tưởng lại một lượt hành vi từ những ngày đầu tiên.
Bành Dân Tắc đi khỏi, y thấy Ngụy Tử Hư đi đến góc phòng giải trí, lục tung tủ đồ lôi ra một đống thẻ bài và bàn cờ, bày ra mặt bàn, tự ngồi chơi một mình. Y suy tư trong chốc lát, nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai mới tiếp cận sau lưng Ngụy Tử Hư.
Lạc Hợp: "Thân thể thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!