*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
"Hàn Hiểu Na, cô ngồi ở đại sảnh bao lâu?"
Cô gái có khuôn mặt như hotgirl mạng xã hội không chút nghĩ ngợi nói: "Trước khi Ngụy Tử Hư về phòng tôi đã ngồi đó rồi. Mãi đến tận lúc Mạc Vãn Hướng la lên tôi mới chạy qua xem có chuyện gì."
Không ngoài dự đoán, Lạc Hợp vội hỏi: "Cô có thấy ai vào phòng đó trước hoặc sau Thường Hoài Cẩn không?"
"Ơ, cái này..." Mỹ nữ hoảng hốt, "Làm móng cần phải tập trung, tôi làm sao nhìn chằm chằm xem có ai ra vào hay không được... Hơn nữa, đúng rồi, Sói muốn giết người, nhìn thấy tôi ngồi lù lù ở đó sao có thể nghênh ngang đi vào."
Nói cũng phải. Lạc Hợp liếc nhìn móng tay cô, mới làm xong hôm qua, vừa cầu kỳ vừa phức tạp, có vẻ tốn rất nhiều công sức. "Vậy giữa chừng cô có đi đâu không?"
"Có, làm xong một bàn tay tôi vào nhà vệ sinh dùng máy sấy[1] hong qua. Có điều..." Hàn Hiểu Na nghĩ nghĩ, "Sau khi trở về thì bắt đầu thấy chóng mặt, nên cứ làm nửa chừng lại dừng một chút nghỉ ngơi, không thấy có ai đi ra từ phòng Mạc Vãn Hướng cả."
[1] Máy sấy
Bỏ trốn qua cửa sổ. Ý nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.
"Tôi biết rồi!" Triệu Luân xung phong nhận việc tổng kết: "Sói thừa dịp Hàn Hiểu Na rời khỏi, vào phòng giết người, giết xong thì Hàn Hiểu Na đã trở về. Hắn định chờ đến khi Hàn Hiểu Na đi thì sẽ ra ngoài. Nhưng đúng lúc này Mạc Vãn Hướng lại đến, không còn cách nào khác hắn phải mở cửa sổ để chạy. Ngay lúc hắn đang định trốn vào phòng mình qua đường cửa sổ thì gặp Bành Dân Tắc vòng ra ngoài kiểm tra, hắn không trở vào phòng được, bị nhốt bên ngoài, hiển nhiên cũng không biết tình trạng choáng đầu ở tầng một."
Sơ hở quá nhiều, mọi người nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu, toàn bộ trở nên trầm mặc.
Triệu Luân thấy không ai phản bác, lại nghiễm nhiên coi như mình đã nói ra chân tướng, dương dương tự đắc.
"Khụ khụ." Lạc Hợp ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang tự mãn của hắn. "Thứ nhất, Sói biết Mạc Vãn Hướng sẽ bỏ trốn, và cả chuyện Thường Hoài Cẩn ngồi trong phòng không khóa cửa, bất kể là do để ý từ sáng hay cố tình sắp đặt, hắn đều phải có chuẩn bị, không thể hành động qua loa như vậy. Thứ hai, vũ khí có khuyết điểm rõ ràng như thế, chẳng lẽ chính bản thân hắn còn không biết? Ngược lại có thể tả chính xác triệu chứng mới càng đáng nghi.
Thứ ba, lúc mọi người tập trung hắn không thể vắng mặt, như vậy sẽ tạo thành hiềm nghi quá rõ ràng." So ra, nếu Bành Dân Tắc nhận nhiệm vụ đi gọi Lâm Sơn Chi mà cố ý không gõ cửa, để mặc cô ta vắng mặt càng đáng nghi hơn. Không phải y tin tưởng Lâm Sơn Chi, y chỉ đang phân tích theo tình hình trước mắt. Đương nhiên, không ai có thể chứng minh cậu ta có thật sự gõ cửa hay không, Lạc Hợp không có chứng cớ xác thực, nên y không đưa ra bất cứ suy luận mang tính định hướng nào.
"Đông một búa tây một gậy, mỗi người nói một chuyện đến bao giờ mới khái quát tình hình được." Lục Dư thấy có những chi tiết nhỏ vẫn chưa được nhắc đến, thận trọng mở miệng: "Tôi nói sơ qua toàn cảnh tối hôm trước nhé, xem ai muốn tự bào chữa thì lên tiếng. "
"Hôm qua lúc tôi thấy chóng mặt, ra khỏi cửa có nhìn thấy Hàn Hiểu Na ngồi trong đại sảnh. Thời điểm đó chắc hẳn Sói đã ra tay xong rồi, chứng tỏ Thường Hoài Cẩn đã ngồi chờ trong phòng từ trước đó khá lâu. Ngụy Tử Hư ra ngoài tìm Mạc Vãn Hướng, Lâm Sơn Chi không ở tầng một. Sau đó chúng ta đều tập hợp tại phòng Mạc Vãn Hướng, Lâm Sơn Chi vẫn không xuất hiện.
Tôi không biết tại sao cô không giải thích khoảng thời gian ở giữa này cô đã làm gì, nhưng kết hợp với những điều Lạc Hợp vừa nói, tôi nghĩ có lẽ Lâm Sơn Chi cũng không phải hung thủ sát hại Thường Hoài Cẩn..."
"Kể cả không giết, cũng có thể giúp nha." Hàn Hiểu Na ngồi cách Lục Dư hai ghế xen vào: "Phe Sói có thể liên kết với nhau cùng hành động mà. Nếu như cô ta đúng là Sói thì cái chết của Chu Du càng dễ giải thích rồi. Người cuối cùng tiếp xúc với Chu Du là cô ta, hơn nữa, nói đến động cơ..." Hàn Hiểu Na có chút hả hê nhìn về phía cô, giọng điệu đầy trào phúng, "Quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
Chiều hôm đầu tiên tôi còn nghe thấy cô ta gọi Chu Du là 'gái điếm'."
"Tại sao cô-" Lâm Sơn Chi hoảng sợ, bởi vì ác ý bên trong ánh mắt kia vượt xa phạm trù người xa lạ.
"Đủ rồi!" Một thanh âm cưỡng ép cắt ngang họ.
Ngụy Tử Hư hô xong một tiếng, đến khi lực chú ý của mọi người đều chuyển sang mình, hắn lạnh mặt nói: "Vừa nãy các người đang dùng đến 'Giả định có tội' của Luật Hình sự, tức là trước hết nhận định một người có tội, sau đó tìm kiếm chứng cứ phạm tội của hắn. Tôi thấy như vậy không ổn, không thể trước tiên nhận định Lâm Sơn Chi vô tội, rồi dựa trên lời nói của cô ấy suy luận một lần sao?"
Từ lúc Lâm Sơn Chi vì trả lời Tiêu Hàn Khinh mà lỡ lời, biết mình đã nằm trên đầu sóng ngọn gió, cũng không dám tùy tiện mở miệng. Bây giờ đang muốn biện giải, lại thấy Ngụy Tử Hư chủ động đứng ra nói đỡ cho mình, cô không khỏi cảm kích muôn phần. Lạc Hợp gật đầu, "Cậu nói tiếp đi."
"Là như vậy, kỳ thực hành động tối qua của Lâm Sơn Chi vô cùng đơn giản. Cô ấy tới tìm tôi, hai người bọn tôi nói chuyện rất lâu, tôi thấy cô ấy buồn ngủ thì tiễn ra tận cửa. Sau đó lúc cô ấy xuống lầu thì gặp Lưu Tỉnh, về phòng, vẫn luôn ngủ thẳng đến hừng đông. Đây là những gì cô đã nói. Còn chuyện thời gian rời đi không khớp với Lưu Tỉnh, cũng rất dễ giải thích:
Cái đồng hồ kia kim giờ với kim phút nhìn hơi giống nhau, lúc đó cô ấy đã rất mệt rồi, có thể là nhất thời bị hoa mắt. 11:45 với 9:55 vị trí kim cũng khá tương tự phải không? Hơn nữa rượu đỏ có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, trùng hợp tối hôm qua cô ấy lại ngủ cực kỳ sâu. Giải thích như vậy, hoàn toàn không có vấn đề gì chứ?"
"Đúng đúng, chính là như vậy!" Lâm Sơn Chi vội vã phụ họa.
Lạc Hợp nhìn cô chằm chằm: "Vậy bây giờ ý cô là, khi đó cô bị hoa mắt, thực ra lúc cô rời đi là 9:55?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!