Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra. wordpress. com)
–
Lưu Tỉnh thấy Lâm Sơn Chi xuống cầu thang, cười chào: "Đi đâu vậy?"
Lâm Sơn Chi lướt qua gã, ngữ khí lạnh lùng: "Về ngủ."
Lưu Tỉnh duỗi tay ngăn cô lại: "Thời điểm này mà mất ngủ thì khó chịu lắm, làm một chút vận động có thể giúp ngủ ngon hơn đó ~" Lâm Sơn Chi không khách khí đẩy tay gã ra, "Đừng có nói chuyện với tôi."
Cô về phòng khóa trái cửa. Lưu Tỉnh gãi đầu, mục tiêu này có vẻ khó ghê, rõ ràng cô ta đối với Ngụy Tử Hư ôn hòa hiền lành vậy mà. Chẳng lẽ cùng là "tiểu bạch kiểm" còn phân ra cấp bậc khác nhau? Hơn nữa Ngụy Tử Hư ra vẻ đứng đắn bảo thủ kia, gã liếc một cái là biết. Nơi này không ai rõ ràng hơn gã: Tên thanh niên có vẻ ngoài đẹp đẽ đó chẳng hề thành thực một chút nào.
Gã lên tầng về phòng, trước khi vào cửa liếc nhìn đồng hồ. 9:55. Ngủ sớm vậy à? Lưu Tỉnh nhún nhún vai, không đồng ý làm chút vận động với gã vậy cứ chờ mất ngủ đi.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên. Gã mở cửa xem thử, đúng lúc thấy Lạc Hợp từ trên lầu đi xuống. Lạc Hợp ngay cả buổi tối cũng mặc sơ mi chính trang phẳng phiu, trong mắt vẫn giăng đầy tơ máu. Y cũng thấy Lưu Tỉnh, chạm mắt rồi lập tức dời đi, không nhìn gã nữa mà hướng xuống đại sảnh.
"Nhân duyên mình kém vậy sao? Không tốt rồi." Lưu Tỉnh cau mày, cân nhắc hiện tại chuyển sang phong cách đứng đắn tử tế còn kịp không.
Băng qua đại sảnh, cửa phòng Mạc Vãn Hướng mở rộng, mọi người đã tụ tập bên trong. Tiêu Hàn Khinh quỳ trên mặt đất kiểm tra thi thể, cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng nhạt đính ngọc trai, so với ban ngày nhiều hơn một phần phong vị phụ nữ. Đối diện, Mạc Vãn Hướng khóc đến thê thảm, Ngụy Tử Hư vỗ vỗ lưng cô, dù chính hắn cũng đã kinh hoảng đến không thốt nên lời.
"Người chết thứ hai sao..." Lạc Hợp lấy kính xuống xoa xoa khóe mắt, "Lần này nguyên nhân là gì?"
Tiêu Hàn Khinh ngẩng đầu: "Không có nguyên nhân."
Chín người tập trung trong gian phòng chật hẹp, giờ khắc này chỉ còn dư lại tiếng hô hấp. Ngụy Tử Hư khó hiểu nhìn cô.
Tiêu Hàn Khinh thành thạo kiểm tra thi thể, soi đồng tử, niêm mạc, đưa vết cắt vừa cắt trên cổ tay thi thể ra cho mọi người xem, "Không dung huyết[1], không phải nghẹt thở, trên thân thể cũng không có bất kỳ miệng vết thương nào, còn nội tạng có bị tổn thương hay không bây giờ cũng không tìm được dụng cụ giải phẫu."
[1] Dung huyết là hiện tượng máu bị thâm do chứng tan máu
Nghe thấy hai chữ "Giải phẫu", Mạc Vãn Hướng như mắc nghẹn, ôm ngực ho sù sụ. Tiêu Hàn Khinh tiếp tục nói: "Nhưng nếu nội tạng bị thương hẳn sẽ rất thống khổ, vẻ mặt cô ta lại bình tĩnh như vậy, giống như vừa nhìn thấy hung thủ thì đã lập tức tắt thở."
Lạc Hợp cau mày, cảm thấy ý nghĩ ban đầu cho rằng vũ khí của Sói đơn giản là vật dụng sắc nhọn quả thật vừa tốt đẹp vừa ngây thơ. Cả gian phòng rất chỉnh tề, không có dấu vết vật lộn, Thường Hoài Cẩn ngã ngay giữa phòng, cũng không có dấu vết bị kéo lê. Vậy hẳn là do cô mở cửa, tự mình đi đến vị trí đó chờ người kia vào sau? Trong hoàn cảnh này, ai có thể khiến cô tin tưởng như vậy?
"Huhuhu, đều tại tôi... Nếu tôi không ra ngoài, học tỷ ở trong phòng mình khóa cửa thì đã không có chuyện..."
Nghe Mạc Vãn Hướng thút thít, Lạc Hợp đột nhiên lớn giọng: "Cái gì? Đây không phải phòng cô ta sao?" Mạc Vãn Hướng bị thanh âm Lạc Hợp dọa sợ, run rẩy co rút vào góc tường.
"Đây là phòng Mạc Vãn Hướng." Hàn Hiểu Na đứng sau Lưu Tỉnh trả lời. Phía tây tầng một, trừ thư phòng không khóa, chỉ có Mạc Vãn Hướng, Lục Dư và Hàn Hiểu Na.
Mạc Vãn Hướng giàn giụa nước mắt, giọng nói khàn khàn: "Lúc tôi ra ngoài đinh ninh là sẽ không trở về nữa, thế nên... thế nên không khóa cửa. Mật mã chỉ có mình tôi biết, không hề nói với học tỷ. Học tỷ không khóa được phòng, Sói nhất định là đã thừa cơ lẻn vào... Huhu..."
"Sao Thường Hoài Cẩn lại ở trong phòng cô?" Lạc Hợp trầm giọng hỏi.
"Là tôi." Ngụy Tử Hư lên tiếng, nét mặt từ sững sờ chuyển sang không thể tin nổi, cuối cùng là hối hận bao trùm, "Là tôi bảo em ấy đến phòng Mạc Vãn Hướng chờ, bởi vì Mạc Vãn Hướng có thể sẽ tự về... Chết tiệt, sao tôi lại không nghĩ ra em ấy sẽ không khóa được cửa!"
Lạc Hợp không biết cụ thể mỗi người họ tối nay đã làm những gì, nhìn tâm trạng hiện tại, phỏng chừng cũng không thể trình bày rõ ràng. Bất cứ quyết định nào cũng sẽ có trăm ngàn thiếu sót, bình thường có thể coi là sai sót cá nhân, nhưng dưới tình huống này sẽ trở thành sơ suất chí mạng. Trước mắt hiềm nghi lớn nhất chính là Ngụy Tử Hư, bởi hắn là kẻ đã đẩy Thường Hoài Cẩn vào tình thế nguy hiểm như vậy.
"Em gái à, tôi có thể hỏi một chuyện không?" Âm thanh này hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí ngột ngạt trong phòng, Lưu Tỉnh cợt nhả lên tiếng: "Em không khóa cửa ngoài, thế đến cả cửa sổ cũng không khóa luôn à?"
Hai cánh cửa sổ đối diện cửa ra vào mở tung, bên ngoài là hắc ám dày đặc.
Mạc Vãn Hướng nhìn về phía đó, hai vai đột nhiên run rẩy dữ dội: "Tôi có khóa mà! Tôi chưa từng đụng vào cửa sổ!"
Không giống khóa điện tử ở cửa ra vào, cửa sổ mỗi phòng đều giống nhau, khóa lại từ bên trong.
Lưu Tỉnh huýt sáo, "Vậy chúng ta bây giờ, nên kiểm tra lại nhân số một chút nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!