Sơn tặc (nhất)
Phù Lam và Thích Ẩn đứng ở đầu trấn, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
"Yêu nhân lão huynh, ta nói mười lần rồi, ta không phải tân nương của ngươi." Thích Ẩn bất đắc dĩ nói.
"Là ngươi." Phù Lam nói.
"Không phải ta."
"Là ngươi."
"Không phải ta…"
Phù Lam vẫn rất chắc chắn, "Là ngươi."
"…" Bọn họ lặp đi lặp lại đoạn đối thoại này mười lần, bây giờ là lần thứ mười ba.
Thích Ẩn sắp điên rồi, lại hỏi ngược lại: "Sao ngươi biết là ta?"
Phù Lam ngoẹo đầu nhìn hắn nửa ngày, Thích Ẩn bị ánh nhìn của y làm cho nổi da gà.
Đúng lúc Thích Ẩn nghĩ y không nói được đáp án, thì Phù Lam tiến lên một bước, kéo hắn vào trong lòng.
Sau đó bên cổ ấm ấm nóng lên, là Phù Lam dụi vào cổ hắn, hít sâu một cái.
Thích Ẩn bùng nổ, da gà nổi lên đầy người, đẩy Phù Lam một cái, che cổ chạy ra xa, kêu lên một tiếng: "Ngươi làm gì vậy!"
"Đúng khí tức này," Phù Lam nhìn hắn, "Ngươi là Chó Con."
"Ấy, tên nhóc này." Mèo đen nói, "Khi ngươi còn bé chúng ta dắt ngươi theo, khi đó tên ngốc này mười hai, ngươi mới bốn tuổi, ngày nào cũng bám đuôi đi theo gọi hắn là ca ca.
Về sau ma tộc xâm chiếm Nam Cương, lão phu và tên ngốc mới rời khỏi Ô Giang.
Ai biết đánh một trận lâu như vậy, mẹ ngươi…! thôi, nhóc con, ngươi ở nhân gian không có thân thích, chẳng bằng đi theo chúng ta đi.
Ca ca ngươi hiện giờ là yêu ma cộng chủ, ít nhất cũng có thể bảo hộ ngươi."
"Yêu ma cộng chủ?" Thích Ẩn nhếch miệng, "Vậy vị miêu gia này, chắc là Dữ Tang?"
"Chính là lão phu."
Dữ Tang dáng dấp thế nào Thích Ẩn cũng không biết, nhưng trên bố cáo vẽ hình dáng của Phù Lam – là một con heo.
Thích Ẩn nhìn đầu heo trên bố cao, lại nhìn gương mặt trắng nõn của Phù Lam, hỏi dò: "Lão huynh, ngươi nói ngươi là Hoàng đế Nam Cương, vậy ngươi là heo sao?"
Phù Lam lắc đầu.
"Vệ đội tùy thân của ngươi đâu?"
Phù Lam chỉ mèo đen: "Nó."
"Thái giám người hầu của ngươi đâu?"
"Nó."
"Tướng quân đại thần của ngươi đâu?"
"Nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!