Chương 49: (Vô Đề)

Biên tập: Bảo Bảo.

Cùng lúc đó, Băng Hải Chu Sào.

Tí tách — tí tách —

Khoảng không tĩnh lặng, âm thanh trong trẻo của giọt nước chậm chạp vang lên, nghe lâu dần sẽ liên tưởng tới cái xập xõa trang nghiêm trong chùa miếu. Bên trong hang động quá ẩm ướt, bọt nước đọng kín trên vách đá, men theo khe nứt của nham thạch uốn lượn chảy xuôi, sau đó đáp xuống đất. Mặt đất đóng một lớp băng mỏng, trên đài cao bằng đá huyền vũ ở trung tâm hang động, tám nam nhân áo trắng đang ngồi nghiêm chỉnh quanh pháp trận ánh vàng.

Nơi này là Băng Hải Chu Sào, trung tâm của trận pháp rừng cấm. Bọn họ là đệ tử của Diệp Khô Tàn, thay phiên với các đồng môn khác bảo vệ trận pháp ngày ngày đêm đêm.

Trận pháp yên lặng chuyển động, dựa theo hướng quay của các vì tinh tú trên vòm trời xung quanh thiên cực. Ánh sáng vàng rực hắt lên khuôn mặt tái nhợt của bọn họ, tất cả đệ tử đều nhắm mắt nhập định, tựa như những con rối vô bi vô nộ. Những vạt áo trắng phủ lên nhau, như muốn bùng cháy bên trong sắc vàng rực rỡ.

"Có người tới." Các đệ tử mở mắt ra, lông mày và lông mi bọn họ giữa ánh sáng vàng gần như trong suốt.

Cuối hang động, cửa đá nặng nề ầm ầm kéo lên, trong bóng tối lộ ra hình dáng của một chàng trai cao gầy.

"Người nào?" Đệ tử lạnh lùng hỏi.

Chàng trai trầm mặc không đáp, lập tức đi vào hang động. Đế ủng màu trắng dẫm lên các bãi nước đọng bị vấy một ít vết bẩn.

"Giết kẻ đột nhập!"

Tất cả đệ tử bật dậy, tay phải bấm quyết niệm chú, kiếm khí đột nhiên nổi lên, ống tay áo phấp phới để lộ vỏ kiếm lạnh như sương hàn. Ánh sáng lấp lánh như trăng non bay ra khỏi vỏ kiếm, hội tụ thành màn mưa kiếm lạnh lẽo lao nhanh về phía bóng dáng đang trầm tĩnh ở cửa động. Bóng dáng kia không tránh, cứ bước thẳng về phía trước. Mưa kiếm đâm vào người y, tạo ra vô số lỗ thủng.

Nhưng y không dừng lại.

Thế công của mưa kiếm không ngăn nổi bước chân y, y bước từng bước một về phía trước, cách đài cao càng lúc càng gần. Vẻ mặt các đệ tử kinh ngạc, trố mắt nhìn các vết thương trên người chàng trai nọ tự động lành lại như lúc ban đầu. Mọi người tiếp tục bấm tay niệm chú, trường kiếm dàn trận, ầm ầm rơi xuống.

Vô dụng.

Lần thứ hai xếp trận, vẫn vô dụng.

Rốt cuộc chàng trai cũng đi đến dưới đài cao, các đệ tử rút kiếm nghênh chiến, cùng lúc đó, ánh nến chợt tắt, toàn bộ hang động chìm vào màn đêm đen kịt, chỉ còn lại ánh vàng rực rỡ trên đài cao.

Đột nhiên chàng trai kia biến mất. Các đệ tử dàn trận nghênh chiến, cảnh giác bốn phương tám hướng. Bỗng nhiên, một bóng đen cao gầy ập xuống trước mặt, chưa kịp phản ứng lại thì xương ngực đã bị đánh một cái, âm thanh gãy xương răng rắc vang lên trong bóng tối. Các đệ tử còn lại lập tức xoay người xuất kiếm tấn công về phía mặt chàng trai. Hai đệ tử đứng phía trước cách bóng đen khoảng ba tấc, đột nhiên cổ tay bị ai đó nắm lấy, sức lực vô biên, tựa như bị kìm sắt chế trụ, trường kiếm không mảy may nhúc nhích. Bàn tay tái nhợt kia vặn một cái, cổ tay xoay thành một vòng cực lớn đến nỗi không tưởng tượng được, đệ tử kia trơ mắt nhìn thanh kiếm chém về phía cánh tay của mình.

Máu tươi bắn tung toé, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hang động. Cùng lúc đó, âm thanh kêu gào thê lương không ngừng vang lên trong bóng tối, tiếng gãy xương còn nhiều hơn cả tiếng kêu rên. Mèo đen ngồi xổm dưới đài, thong thả liếm láp móng mèo. Nó nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn trên đài cao, tiếng thắt lưng phần phật trong gió, và tiếng mũi kiếm xuyên qua những âm thanh gào thét. Tất cả mọi người đang giận dữ gầm lên, gân xanh cuồn cuộn, ngoại trừ Phù Lam.

Chàng trai kia đứng trước đài cao nghênh đón mọi tấn công, nhưng y thậm chí còn không rút đao.

Trận chiến dừng lại, đuốc nhân ngư được thắp sáng từng ngọn một, hang động lại trở nên sáng sủa. Trên đài cao, các đệ tử nằm tứ tung ngang dọc xung quanh trận pháp, như bùn lầy la liệt đầy đất. Nhưng bọn họ cũng chưa chết hẳn, Phù Lam chỉ khiến bọn họ mất đi khả năng hành động, giữa sự tĩnh lặng chết chóc, tiếng hít thở nặng nhọc của bọn họ giống như tiếng gió thổi.

Phù Lam cầm kiếm đè lên vai của tên đệ tử đứng đầu, hắn bị thương nặng nhất, cánh tay bị phế, hơn nửa khuôn mặt bị Phù Lam đánh cho sưng vù. Phù Lam áp hắn quỳ xuống, hờ hững hỏi: "Làm sao giải trận pháp?"

Đệ tử kia lạnh lùng nói: "Không giải."

Phù Lam nghiêng đầu nhìn trận pháp, bỗng nhiên cau mày, nói: "Vu trận?"

"Gì?" Mèo đen cả kinh. Nó nhảy lên đài cao, những đường văn phức tạp vàng rực trên trận pháp sa vào tầm mắt, vây quanh trận pháp là một vòng tròn kết hoa, dây leo vươn dài đan vào nhau tạo thành một hình dáng tuyệt đẹp. Đó là hoa văn đặc trưng của thần điện, trong thần điện Ba Sơn cứ đi hai bước là gặp một cái. Nhưng vu trận thất truyền nhiều năm, ngay cả điển tịch thần điện cũng không có ghi lại, sao Diệp Khô Tàn lại biết cách vẽ vu trận?

Chẳng lẽ lão quái thú kia thực sự có liên quan đến thân thế của Phù Lam?

Nó ngước đầu nhìn Phù Lam, y cũng đang chìm vào trầm tư. Mèo đen nghiến răng nói: "Hà tất phải thừa lời với bọn chúng? Dùng thuật Điểm Phách sẽ biết trận đồ của trận pháp, đến lúc đó cứ dựa theo trận đồ nghịch hành[1] linh lực, trận pháp phá bỏ thì bọn chúng cũng sẽ bị phế. Chờ phá trận xong, đi tóm tên sư phụ quái thú của bọn chúng chất vấn thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi."

[1] Nghịch hành: đi ngược chiều. Ở đây nó như một loại công phu nên mình để tên nguyên nhé.

Đệ tử liếc nó một cái, cười lạnh nói: "Hóa ra là một con miêu yêu, các ngươi quả nhiên là yêu nghiệt Nam Cương đến quấy phá Vô Phương bọn ta! Nghiệt súc, trên người ta có chú Hộ Phách, một khi điểm phách sẽ nổ tung trong nháy mắt, nếu các ngươi không sợ thì có thể thử xem."

Phù Lam nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, từ trong túi càn khôn lấy ra một bó dây thừng trói tay chân hắn lại, sau đó đặt hắn bên cạnh trận pháp. Đệ tử kia lạnh lùng nói: "Muốn bắt cóc chúng ta áp chế chưởng môn sao? Mơ tưởng, chúng ta lập tức cắn lưỡi tự sát!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!