Chương 45: (Vô Đề)

Biên tập: Bảo Bảo.

"Vì sao?" Thích Linh Xu cầm kính lưu ly nói, "Sư thúc, sư tôn vẫn còn ở trong mộ."

Thanh Hòa thở dài: "Từ lúc các ngươi vào rừng cấm, những chuyện các ngươi gặp đều vô cùng bất thường. Bất thường có nghĩa là không lường trước được, các ngươi có biết nghĩa là gì không?" Hắn dừng một chút, đoạn nói, "Nguy hiểm."

Thích Linh Xu trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Sư thúc, phiền người đi thỉnh Nguyên Tịch sư thúc phái người tới cứu viện. Ta phải vào mộ tìm sư phụ của ta," y nhìn Thích Ẩn, "Các ngươi ở đây chờ ta."

"Tốt xấu gì cũng là tình nghĩa mặc chung cái quần rách đáy," Vân Tri cười hề hề câu lấy cổ Thích Linh Xu, "Sao ta có thể bỏ mặc ngươi được?"

Rõ ràng là lời quan tâm, vậy mà qua miệng tên Vân Tri này nghe thiếu đánh vô cùng. Thích Linh Xu có hơi kháng cự lại sự vô sỉ của hắn, lạnh lùng đẩy tay hắn ra, đứng cách xa hắn một chút.

Thích Ẩn cũng giơ tay, "Ta cũng đi."

Dù gì lão khốn này cũng là cha hắn, phải đi nhìn một cái chứ.

Chiêu Minh luôn đi theo tiểu sư thúc, tiểu sư thúc đi chỗ nào hắn đi chỗ đó, cũng nói muốn đi cùng. Phương Tân Tiêu vẫn còn nhớ mong Lam ca ca không rõ sống chết, nhưng chưa thể lập tức rời khỏi đây, lũ lụt trôi mộ, nói không chừng cũng ra được cửa kia, nên cũng xung phong.

Tất cả mọi người cứ như vậy mà đồng hành. Mọi người bàn bạc vừa tìm Thích Thận Vi vừa tìm cửa ra, đồng thời phải đi cùng nhau, không được hành động một mình. Vì thế họ quyết định đến phía trước thăm dò, đi dọc theo con đê, con sông lúc nãy không chảy theo một đường thẳng mà uốn cong, làn sóng khẽ nhấp nhô trên mặt nước đen ngòm như con mắt người đang chớp chớp, lặng lẽ chảy vào bóng đêm yên tĩnh. Bọn họ qua cầu đến bờ bên kia.

Đăng phù chiếu sáng một phương, Thích Ẩn lập tức mở to mắt. Nơi này quả thực không thể gọi là mộ phần, mà nên gọi là điện thờ thì hơn. Mặt đất được lót gạch đồng thau chạm trổ hoa văn tinh xảo, trông rất cổ kính và trang nghiêm. Bốn bức tường đá được mài nhẵn, bên trên đầy những bức nham họa[1] rực rỡ, có nhiều bức đã bị phai màu. Ở giữa đặt một cái vạc đồng thau lớn, trên vạc khắc đầy phù văn, miệng vạc phát ra tia sáng lờ mờ cùng với mười hai thanh đoản đao cán vàng lơ lửng bên trên, mũi đao là hình chữ thập bằng vàng, mỗi thanh chỉ dài hơn lòng bàn tay một chút, lưỡi đao sắc nhọn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như những vì tinh tú.

[1] Nham họa: bức tranh trên đá.

"Khí thế như vậy, có phải là mộ tổ sư gia của Vô Phương các ngươi không?" Thích Ẩn chép miệng.

Không ai để ý đến hắn, mọi người đều tò mò vây quanh mười hai thanh đoản đao hoàng kim tráng lệ đang xoay quanh vầng sáng kia.

Thích Linh Xu cau mày nói: "Đao Thập Tự Hộ Thủ?"

"Gì?" Thích Ẩn hỏi.

Thích Linh Xu chau mày không lên tiếng, Vân Tri thay y giải thích: "Đao Thập Tự Hộ Thủ là thần khí trong truyền thuyết, chỉ có thần mới có thể điều khiển, một khi đã đâm vào máu thịt, nếu chủ nhân không đồng ý thì không thể rút ra, đời đời kiếp kiếp ghim ở đó. Thời thượng cổ có vàng, bạc, đồng là ba kim loại chính. Đao Thập Tự Hộ Thủ lấy vàng làm cán, lấy bạc làm lưỡi, vô cùng lợi hại.

Ngươi nhìn cái mũi đao chữ thập này đi, Trung Nguyên chúng ta đâu có loại mũi đao này, Thanh Hòa sư thúc đã từng đoán đây là đao thần của Nam Cương." Hắn sờ cằm, "Nhưng mà đao này chỉ được ghi lại trong sách cổ, không biết có vị thần nào nói khác hay không, có lẽ là chủ nhân ngôi mộ này mô phỏng ghi chép lại."

Thanh Hòa cảm thán nói: "Vân Tri sư điệt vậy mà không có ngủ gật trong giờ của ta, đáng khen."

Vân Tri cười hì hì: "Đâu có đâu có."

Thanh Hòa thấp giọng nói: "Giờ Mẹo một khắc trư yêu sẽ dời tù, đến lúc đó ta bảo Thanh Minh dịch dung đi theo, sau khi vào rừng cấm sẽ đến mộ phần của Nguyên Vi tìm các ngươi. Nếu các ngươi tìm được Nguyên Vi, lập tức quay trở về bờ bên kia chờ Thanh Minh."

"Vẫn là sư thúc đáng tin cậy," Vân Tri cảm thán nói, "Đổi lại là sư phụ ta thì lúc này đã đốt vàng mã cho ta rồi."

Ngắm đao xong, mọi người chia nhau tìm kiếm xem trong điện có chỗ hổng không. Trong điện tối om, yên tĩnh một cách đáng sợ, ánh sáng lờ mờ của đăng phù hắt lên mặt mọi người, tựa như dát một chiếc mặt nạ bằng vàng. Thích Ẩn sờ sờ cánh tay lạnh lẽo, cảm giác như trong bóng tối có ai đó đang nhìn trộm hắn. Bất giác đã đi đến bên cạnh bức nham họa, sa vào tầm mắt là chút sắc thái cổ xưa.

Màu sắc của bức nham họa rất đơn điệu, lấy đá đen làm nền, chỉ dùng màu hai màu đỏ trắng tô điểm cho bức tranh. Bức thứ nhất là đêm trăng tròn, nham thạch thuần đen biểu tượng cho ban đêm, ánh trăng là một vòng tròn trắng. Trên mặt đất phác họa đơn giản một đám người đang quỳ, vài người còn có sừng. Trước mặt bọn họ là những đống trái cây hiến tế, đang thành kính quỳ lạy trước ánh trăng. Bức tranh thứ hai là một cầu thang ánh sáng bắt từ mặt trăng trên trời đi xuống đất, mọi người vui vẻ nhảy múa hát ca. Thích Ẩn liếc mắt sang bức tường khác, nhìn thấy bức tranh thứ ba, hai mắt lập tức mở to.

Phía trước mặt trăng, trên đỉnh cầu thang ánh sáng có một cái bóng con nai cao lớn đứng sừng sững, sừng nai điểm hoa, gió xuân phe phẩy quanh bốn chân nó. Nó nhìn xuống sinh linh chốn trần gian, tựa như một vị quân chủ giáng thế.

Là Bạch Lộc.

"Nhìn lên đỉnh kìa!" Phương Tân Tiêu đột nhiên hô một tiếng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, Phương Tân Tiêu thả đăng phù bay lên, chiếu sáng cả mái vòm hắc ám. Trên mái vòm đó vẽ một bức tranh khổng lồ đầy màu sắc, từng đường nét uyển chuyển phác họa một con nai trắng cao lớn, nó chạy về phía ánh trăng trên những bậc thang ánh sáng ngoằn ngoèo, bóng nó lớn đến mức gần như chiếm nửa bầu trời đêm. Vô số sinh linh như lũ kiến phủ phục ở một góc nham họa, quỳ xuống tiễn Bạch Lộc rời đi.

"Đây không phải mộ của tổ sư gia Vô Phương," Thanh Hòa thở dài, "Đây là một tòa vu mộ."

——–

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!