Biên tập: Bảo Bảo.
Tất cả mọi người bị dọa lui ra sau vài bước. Vân Tri nghiêng qua lắc lại mấy lần rồi đến cạnh Thích Ẩn, thi thể kia ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt chi chít lỗ như tổ ong, cái miệng đen xì há to, ngũ quan méo mó đông cứng thành biểu cảm kinh hoàng, tựa như đang bi thảm gào rống trong im lặng.
Gã không cắn người, chỉ bẻ tay mình ra sau lưng cào, cào đến mức lưng nát bấy. Thích Ẩn nhìn mà đau lưng, thứ kia loay hoay cả buổi trời, đột nhiên quay mặt lại bò về phía bọn họ. Mọi người kinh hãi, chỉ mình Vân Tri lớn gan, tiến lên một bước đá gã vào đầm lầy.
Thi thể giãy dụa trong đầm lầy, càng giãy càng chìm sâu trong đó, không bò lên được, cuối cùng chìm hẳn xuống.
Mọi người sợ tới mức ba hồn bảy phách cũng bay mất, dù cho đã gặp qua yêu ma hình dáng đáng sợ, nhưng ghê tởm thế này là lần đầu thấy.
Thích Linh Xu nhíu mày nói: "Sau lưng gã có gì đó."
Thích Ẩn gật đầu, phỏng đoán chính là thứ kia đã cắn gã đến mức cả người lồi lõm, thứ kia không rõ lai lịch, chỉ e khó đối phó, đá hết bọn chúng xuống đầm lầy là biện pháp tốt nhất.
Mọi người chỉnh đốn rồi tiếp tục lên đường, trời đã sáng bửng, kết giới Thiên Khung lộ ra dưới ánh nắng. Kết giới đó cũng khác với Phượng Hoàn, hệt như một vầng hào quang rực rỡ, khẽ nhấp nhô như những con sóng giữa vòm trời xanh biếc. Nếu xem kĩ ánh sáng hắt ra từ các khe hở trên lá, sẽ lờ mờ thấy được những sắc màu tuyệt đẹp. Tuyết đọng trên mặt đất đã tan ra, bọn họ dẫm lên vũng nước sóng sánh đi thẳng, không quá một nén nhang đã đến mộ phần của Thích Thận Vi.
Nhưng khi đến gần hơn, tất cả đều ngây người.
Mộ của Thích Thận Vi có một lỗ hổng lớn.
Bia đá cẩm thạch màu trắng ngã sang một bên, mặt đất gồ ghề, nhấc chân lên xem thử thì toàn là bùn nhão. Từ cửa động nhìn xuống, cái động rất sâu, phía dưới tối om, thỉnh thoảng thấy gợn nước nhấp nhô phản chiếu ánh sáng, cùng với một lối đi thông qua mộ phần bên trái. Một mùi hôi thối bốc lên, tựa như bị đông cứng trong hang động qua trăm ngàn năm, hôm nay nhân cơ hội giải phóng toàn bộ.
Nơi này địa thế thấp, có vẻ như là tuyết tan ra chảy thành dòng rồi làm hư hại ngôi mộ. Thích Ẩn ghé đầu nhìn lối đi trong mộ, tối đen như mực, vọng không thấy điểm cuối. Vô Phương này thực sự rất hào phóng, mạnh tay chi bạc tu sửa mộ cha hắn khang trang như vậy.
Sắc mặt Thích Linh Xu rất khó coi, Thích Ẩn còn tưởng rằng là vì mộ của Thích Thận Vi bị hỏng, y thấy khó chịu trong lòng. Nhưng y ngồi xổm xuống trước động, nói: "Này không phải mộ của sư tôn."
"Không đúng," Vân Tri cúi đầu lật bản đồ, "Đâu có đi nhầm."
Thích Linh Xu nói: "Sư tôn qua đời đột ngột, mộ huyệt chỉ là một cái hố đào qua loa cao khoảng nửa người, thậm chí còn không xây gạch đá."
Thích Ẩn cúi đầu nhìn, cái động này cao phải ít nhất một người.
Chiêu Minh nghi hoặc nói: "Mộ của Thích trưởng lão còn biến hóa bảy mươi hai lần hả?"
Phương Tân Tiêu cũng nghi ngờ dò xét, mặt nước đen kịt phản chiếu khuôn mặt của bọn họ, ai nấy cũng mang vẻ mặt ảm đạm chết chóc, trông u ám vô cùng.
"Không phải thay đổi," Vân Tri nói, "Là bị nước trôi sụp."
Hắn chỉ chỉ vách động, ở giữa có một chỗ lồi lên, có thể nhìn các lớp bùn đất rất rõ ràng, còn có cả dấu vết bị rửa trôi. Rõ ràng nửa trên là mộ huyệt của Thích Thận Vi, nửa dưới là đường vào mộ mà bọn họ nhìn thấy. Hoá ra Vô Phương dám đè mộ cha hắn lên mộ của người khác, mẹ nó thiếu đạo đức quá rồi đó. Thích Ẩn có hơi oán trách: "Vô Phương các ngươi chọn chỗ xây mộ cũng bất cẩn quá đó, sao không nhìn trước coi có chiếm vị trí của tiền bối nào không?
Đè lên đầu người ta như vậy, không sợ đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Vân Tri nhún vai: "Có lẽ là sợ Thích sư thúc lẻ loi hiu quạnh, nên tìm bạn cho người tâm sự."
Thích Linh Xu nhìn hắn một cái, đoạn nói: "Lũ lụt trôi mộ, có lẽ quan tài bị hư hỏng, ta xuống nhìn thử."
Nói xong y liền nhảy xuống, mặt nước đen kia không tới mắt cá chân. Vân Tri nhướng mày cười: "Ta xuống với ngươi!"
Đang định nhảy xuống, bỗng nhiên có một âm thanh mơ hồ từ sâu trong mộ đạo theo gió lạnh vọng tới. Âm thanh kì quái kia giống như tiếng người, lúc rõ lúc không. Tiếng người không biết từ đâu truyền đến, mọi người nhìn nhau, mặt ai cũng như thấy quỷ, Thích Linh Xu cũng đứng im tại chỗ rất lâu. Nhưng mọi người cẩn thận nghĩ lại, nước rút hơn phân nửa, cái động này chắc chắn đã có từ mấy ngày trước rồi, nói không chừng là có con yêu quái nào đó đi vào.
Giọng nói kia nỉ non lẩm bẩm, giống như đang liên tục lặp lại điều gì đó. Thích Ẩn tập trung lắng nghe, linh lực của hắn nông, nhĩ lực không xa bằng người khác, cố hết sức mới nghe được.
Đột nhiên sắc mặt Thích Linh Xu trắng bệch, y trợn to mắt, nói: "Là sư tôn!"
Y vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt. Thích Ẩn cũng chấn động, lúc trước lão béo kia nói cha hắn bán sống bán chết, chẳng lẽ thật sự còn sống sao? Thích Linh Xu cũng không nói thêm câu nào, cất bước chạy vào. Vân Tri vội nhảy xuống hố đuổi theo, còn không quên hô lớn: "Hắc Tử, đuổi theo!"
Hắc ông nội ngươi! Thích Ẩn thầm mắng một tiếng, sau đó cũng nhảy xuống.
Mộ đạo âm u, gió lạnh liên tục táp vào mặt, lạnh đến mức khung xương của Thích Ẩn gần như đóng một lớp băng. Nước lạnh đọng dưới đất cứ liên tục vẩy lên mắt cá, Thích Ẩn dốc sức đuổi theo, tên nhóc Thích Linh Xu kia nhanh như chuột vậy, thoáng cái đã mất hút không thấy bóng dáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!