Chương 43: (Vô Đề)

Biên tập: Bảo Bảo.

Thích Ẩn cầm tờ giấy Phù Lam để lại cho hắn, im lặng hồi lâu.

Mấy sư huynh đệ tỷ muội quây xung quanh đèn nhìn tờ giấy kia, tờ giấy được cắt rất cẩn thận, mép giấy sắc gọn, không hề có chút râu ria nào. Dòng chữ viết trên đó rất đẹp, nét nào nét nấy vô cùng dứt khoát, là phong cách nhất quán của ca hắn.

Nhưng trên đó chỉ viết bốn chữ —

"Đi lát rồi về".

Cuối cùng Lưu Bạch chốt: "Ngốc sư đệ không bị bắt cóc, đây là y tự để lại."

Một tờ giấy không đầu không đuôi đặt bên gối hắn, mới đầu Thích Ẩn hoang mang không hiểu gì cả, cho đến khi tiếng trống canh ba vang lên mà vẫn không thấy bóng dáng ca hắn đâu, hắn mới hiểu tờ giấy này là có ý gì.

"Tên khốn này…" Thích Ẩn ôm đầu, tự nhiên có một loại cảm giác người vợ tào khang bị phu quân bạc tình vứt bỏ. Hắn tức giận xì khói, nói: "Sao không nói tiếng nào đã đi rồi? Cũng không thèm bảo là đi đâu nữa!"

"Đừng có vu oan cho người ta, người ta để lại bốn chữ rành rành đây này." Vân Tri vỗ vỗ lưng Thích Ẩn.

"Không bằng huynh ấy bảo mình đi chết bên ngoài cho rồi!" Thích Ẩn cả giận.

Tên nhóc này rốt cuộc đã đi đâu? Lần đầu huynh ấy đến Vô Phương, không lẽ huynh ấy đi ám sát chưởng môn Vô Phương? Này đâu giống phong cách của huynh ấy chứ. Điều khiến hắn giận nhất là huynh ấy không dẫn mình theo! Ngực Thích Ẩn đau nhói, hắn giận dỗi ngồi một chỗ, trong lòng thầm nghĩ chờ đồ khốn nạn kia quay về sẽ trừng phạt huynh ấy, cho huynh ấy biết thế nào là quy củ. Bắt huynh ấy quỳ ván giặt đồ? Hay là đánh mông huynh ấy?

Suy nghĩ cả buổi trời vẫn cảm thấy không ổn, như thể một bà thím ngang ngược quản thúc đàn ông nhà mình vậy.

Mọi người đang bàn bạc đi báo với hai vị sư thúc, bỗng nhiên cửa bị gõ vang, Tang Nhược mở cửa, là Chiêu Nhiễm đứng bên ngoài. Hắn chắp tay với mọi người, hỏi: "Xin hỏi Vân Lam sư thúc có về đây không?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Vân Tri hắng giọng nói: "Sư đệ vì muốn nhanh chóng hoàn thành hình phạt, ngày nào cũng quét đến khuya, có lẽ lúc này cũng còn đang quét tuyết."

"À." Chiêu Nhiễm lo lắng nói, "Thỉnh chư vị sư thúc đi theo ta, e là Vân Lam sư thúc gặp bất trắc rồi."

Mọi người đều sửng sốt, cùng đến Huyền Không Giai, nơi đó đã chen chúc đầy người. Thích Linh Xu ngồi xuống quan sát dấu chân, trên bậc thềm có một cái chổi, đúng là cây Phù Lam thường dùng. Thích Ẩn vội vàng chen vào, hỏi: "Ca ta làm sao vậy?"

Thích Linh Xu trầm ngâm hồi lâu, quay đầu nhìn hắn, sắc mặt nghiêm trọng, nói: "Dấu chân của Vân Lam sư đệ tới đây thì gián đoạn, cũng không có dấu chân quay về. Nếu ta đoán không sai, có lẽ y sơ ý trượt chân ngã xuống. Nhìn độ dày tuyết rơi trên dấu chân, y ngã xuống ít nhất cũng non nửa canh giờ rồi."

Thích Ẩn sửng sốt trông chốc lát, bỗng nhiên ngộ ra. Chỗ dưới kia của Phù Lam còn khỏe hơn gà trống, sao có thể trượt chân được? Tám chín phần mười là y tự nhảy xuống. Thích Ẩn rướn cổ ra nhìn, bên dưới mênh mông, trước mắt tối đen như mực. Phía dưới có lẽ là rừng cấm, ngày mai mới là ngày xuất phát đi tìm Thích Thận Vi, Phù Lam ăn no rửng mỡ, nhảy xuống rừng cấm làm gì?

Thích Linh Xu túm cổ áo hắn kéo về, nói: "Việc này không nên chậm trễ, cứu người quan trọng, các ngươi phái người đi báo cho chưởng môn sư thúc và nhị vị sư thúc Phượng Hoàn Sơn, sau đó phái một người theo ta xuống cứu người."

Chiêu Minh đứng phía sau ấp úng nói: "Còn cần phải cứu sao? Huyền Không Giai này của chúng ta năm nào cũng có người ngã xuống, mỗi lần đi xuống tìm, hoặc là tìm được bộ xương nát bấy, hoặc là đã bị yêu quái kéo đi ăn mất, cả vụn cũng không còn."

Hắn vừa dứt lời, xung quanh chìm vào im lặng. Tang Nha không biết nội tình, còn tưởng rằng Phù Lam thật sự không xong rồi nên khóc nức nở. Thích Linh Xu xoay người lại, đanh mặt nhìn Chiêu Minh, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.

"Đều là đệ tử tiên sơn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Trước giờ y vẫn luôn như vậy, nói chuyện cứng ngắc như chày gỗ, cũng không thèm để tâm mặt mũi của người ta. Chiêu Minh rùng mình một cái, cúi đầu im thin thít. Thích Linh Xu lấy lệnh phù rừng cấm, mở trận pháp Di Độn ra. Y là thủ đồ Vô Phương Sơn, lại là người điều động dưới trướng tám tòa trưởng lão, cũng nắm trong tay một phần lệnh phù cấm địa. Ánh vàng rực rỡ hiện ra trên mặt đất, biến thành một hình vẽ phức tạp rất lớn.

Mọi người xung quanh nhao nhao lui ra ngoài, Chiêu Minh xung phong nhận việc, bước vào pháp trận.

Đây chính là cơ hội tốt vào rừng cấm, so với theo đuôi trư yêu an toàn hơn rất nhiều. Vân Tri nắm lấy Thích Ẩn, túm hắn vào pháp trận: "Tiểu sư thúc, dẫn ta và Vân Ẩn theo nữa!"

Ánh sáng vàng rực bỗng nhiên chợt lóe lên, bên trong có vô số ảo ảnh hỗn loạn xoay vòng tròn. Chớp mắt một cái, Huyền Không Giai trống trơn, mọi người không thấy bọn họ đâu nữa.

Chiêu Nhiễm nhận lệnh Thích Linh Xu, nhanh chóng đến điện Vô Phương bẩm báo Nguyên Tịch. Đi được nửa đường, bỗng nhiên gặp Thanh Hòa đang ôm đàn chậm rãi đi tới, Chiêu Nhiễm cúi đầu hành lễ. Thanh Hòa mỉm cười gật đầu, hỏi hắn đi đâu. Chiêu Nhiễm nhỏ giọng đáp lời, Thanh Hòa à một tiếng thật dài, cười nói: "Vừa khéo ta định đến chơi cờ với chưởng môn Nguyên Tịch, việc này cứ giao cho ta."

Chiêu Nhiễm chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn chắp tay hành lễ, "Làm phiền sư thúc."

Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, lục phủ ngũ tạng như sông cuộn biển gầm, khoảnh khắc đó tựa như một năm trôi qua, vất vả lắm chân mới chạm mặt đất, Thích Ẩn không đứng nổi, quỳ rạp trên mặt đất nôn khan. Vân Tri ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lưng hắn, hơn nửa ngày trời mới bình tĩnh lại được, phát hiện trong đội có gì đó lạ lạ, hình như dư một cô nương.

Phương Tân Tiêu lẻ loi đứng một chỗ, lúng túng vê góc áo, nói: "Ta cũng muốn giúp mọi người tìm Lam ca ca."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!