Chương 30: (Vô Đề)

"Trong cơn mê mang dường như có ai đang nói chuyện với hắn, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, giữa núi rừng hoang vu vang vọng tiếng thì thầm khe khẽ, tựa hồ xuyên qua ngàn năm vạn năm, từ kẽ hở của thời gian bay vọt tới bên tai hắn.

Thời gian hai đầu, trước mặt không bóng dáng, ngoảnh đầu tìm cố nhân, sinh tử hai đầu, mênh mang cùng trời cuối đất."

Vô Phương (nhất)

Mặt trời đỏ rực chiếu sáng cả một vùng trời, tiếng chuông buổi sớm vang vọng cả nủi rừng, Thanh Thức cầm một quyển kinh thư, bắt đầu tụng kinh.

Các sư huynh đệ tỷ muội trong căn nhà tranh nhỏ đều ủ rũ héo úa, một đám nghiêng trái ngã phải.

Chẳng trách bọn họ mơ màng buồn ngủ, rõ ràng do kỹ thuật thôi miên của Thanh Thức quá cao siêu.

Tụng kinh còn chưa được một nén nhang, toàn bộ người bên dưới đã gục ngã.

Chỉ có Vân Tri là ngoại lệ, thương thế của cẩu tặc kia đã ổn, lại bắt đầu tung tăng nhảy nhót, cười hì hì cầm bút lông vẽ chòm râu trên mặt Tang Nha đang ngủ gà ngủ gật.

Bình thường Thích Ẩn không tụng kinh, chán nhất là tụng buổi sáng, hắn cảm thấy lãng phí thời gian, không bằng làm chuyện khác.

Hôm qua hắn đọc xong ghi lại nguồn gốc đạo môn 《 Bốn Bể Trung Châu Chí 》, hôm nay thì thực hành vẽ bùa 《 Phù lục đại toàn cho người ngốc》.

Hiện tại hắn đã là người có linh lực, tu vi lên được một bậc.

Có linh lực là có thể ngự kiếm, có thể lăng không vẽ bùa, hắn tràn đầy niềm tin, biến ra một cái phù hoá hình, nín thở tĩnh khí, tụ lực ở đầu ngón tay.

Ánh sáng yếu ớt toả ra, hắn cố nén hưng phấn trong lòng xuống, hoạ từng nét bút, linh lực giữa không trung tụ lại thành quỹ tích màu xanh nhạt, le lói ánh lên.

Lúc đầu linh lực dồi dào, càng về sau càng hao sức.

Quỹ tích dần trở nên nhỏ hơn, cánh tay hắn bắt đầu tê dại, kinh mạch giống như dòng suối cạn.

Hắn cắn răng kiên trì, kinh mạch bắt đầu đau đớn, từng tấc từng tấc lan đến đầu ngón tay, đến cuối cùng như muốn gãy cả ra.

"Sư huynh thúi! Huynh lại khi dễ muội!"

Tiếng thét chói tai của Tang Nha vang lên, bút pháp Thích Ẩn bỗng nhiên gián đoạn, phù hoá hình vẽ chưa được một nữa, ánh sáng xanh phai dần rồi tiêu tan.

Thích Ẩn bụm mặt thở dài một tiếng, nằm bò ra bàn, xoay đầu, thấy Phù Lam đang ngồi ở vách nhà tranh, vẫn như mọi khi, nhìn núi xa xa phát ngốc, sườn mặt trắng nõn mơ màng dưới ánh mặt trời, có một loại ý vị khó tả.

Thích Ẩn chống cằm nhìn Phù Lam đã phát ngốc nửa ngày, chỉnh đốn suy nghĩ đang muốn cố gắng vẽ phù một lần nữa, Thanh Thức gõ mộc kinh đường vang lên.

Người bên dưới hé mắt bò dậy, Thanh Thức cười tủm tỉm nói: "Đám khỉ con, hôm nay kỹ năng niệm kinh thôi miên của lão phu thế nào?"

"Rất tốt! Rất tốt!" Mọi người nhất trí gật đầu khen ngợi.

Thanh Thức bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Khỉ con à, không nỗ lực chăm chỉ, kẻ mất mặt là các ngươi thôi.

Nói đi đâu xa, cuối năm Vô Phương la thiên luận đạo, ai có linh lực đều có thể tham dự.

Mười hai tháng chạp, các ngươi theo Vân Tri ngự kiếm đi Nam đi."

La thiên luận đạo? Thích Ẩn giật mình ngồi dậy, chuyện này hắn có nghe qua, là việc trọng đại của ba nghìn tiên môn năm năm một lần.

Vô Phương làm tông môn đứng đầu, mỗi năm năm khai đàn một lần, chiêu cáo mời tiên môn trưởng lão đệ tử luận đạo thính học.

Luận đạo thật ra chính là đánh lôi, là cơ hội tốt cho con cháu tiên môn bộc lộ tài năng nhất cử thành danh, cẩu kiếm tiên Thích Thận Vi kia thành danh lúc la thiên luận đạo mấy chục năm trước.

Nghe nói khi ấy hắn đánh từ lúc trời sáng cho đến chập tối, đứng sừng sững trên đài lau kiếm, Quy Muội kiếm trong một đêm dương danh tứ hải.

Sau đó là truyền kinh, Vô Phương Sơn tự xưng là tông môn đứng đầu đạo phái, khai đàn thụ học, mời con cháu tiên môn khắp nơi tề tựu thính học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!