Biên tập: Bảo Bảo.
Cuồng phong hỗn loạn, từng trận gió gào thét như lưỡi dao cứa vào mặt hắn. Vu Úc Ly đứng giữa trung tâm gió lốc, Thích Ẩn không thể chạm đến hắn dù chỉ là nửa thước. Đao kiếm trên tay của Thích Ẩn vắt sau khuỷu tay, cắt đứt luồng khí trái phải, ngọn gió tan biến nơi mũi đao mũi kiếm của hắn, cuồng phong không ngăn được thế công thần tốc của hắn. Thân pháp của người thiếu niên này nhanh nhẹn hơn lúc trước rất nhiều, phế tích Linh Sơn tôi luyện bản lĩnh hắn, hắn đang lao về phía Vu Úc Ly với tốc độ mũi tên vừa bắn khỏi cung tên. Vu Úc Ly thong thả lấy sáo ra đặt bên môi. Tiếng sáo du dương tản mác như tuyết rơi, hắn bị bụi hoa tạo thành lốc xoáy vờn quanh, cả người lạnh băng khựng lại.
Tiếng sáo vừa vang lên, khoảng đất trước mặt Thích Ẩn bỗng nhiên nổ tung, một xác sống khoác giáp nặng màu đen trồi lên. Thích Ẩn cả kinh, dẫm chân lên mặt thi thể kia mượn lực phóng trở về. Vừa đáp xuống đất, bốn phương tám hướng bỗng vang lên tiếng nổ, vô số xác sống giáp đen gào rống bò ra. Chẳng mấy chốc, biển hoa tràn ngập xác sống mặc giáp sắt, theo sự dẫn dắt của tiếng sáo đổ xô về phía Thích Ẩn như thủy triều.
"Sư thúc!" Thích Ẩn rống to, "Mẹ nó ngươi bẫy ta!"
Vu Úc Ly buông sáo xuống, mỉm cười nói: "Binh bất yếm trá, con à." Hắn uy nghiêm hạ lệnh, "Bắt sống hắn, không được làm tổn thương trái tim."
Xác sống giáp đen trùng trùng điệp điệp ngăn cách Thích Ẩn và Vu Úc Ly, chúng nó rút trường đao sắc bén ra bổ về phía Thích Ẩn. Vô số ánh đao chói lọi áp xuống, mẹ nó này mà kêu bắt sống à? Thích Ẩn mắng một tiếng, thuật Lẫm Đông lập tức phát động, đông cứng tất cả lưỡi đao cùng với những cánh tay cầm chúng nó thành băng. Đóng băng tới khuỷu tay xác sống thì ngừng lại, Thích Ẩn khống chế lĩnh vực thuật Lẫm Đông một cách chính xác, như thế này có thể giảm bớt phản phệ cho hắn, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến dài.
Thích Ẩn đột ngột đập nát tứ chi của một xác sống, hai tay cầm đao kiếm đâm thủng thi thể nát bấy rồi cắm vào cổ của xác sống phía sau. Đầu nó đứt gãy trên lưỡi kiếm, một con bướm đêm to cỡ khuôn mặt người bay ra khỏi cần cổ gãy đôi và ập về phía Thích Ẩn. Thích Ẩn buông đao kiếm ra, hạ người trượt qua giữa hai chân của xác sống không đầu, cùng lúc đó đao và kiếm lướt qua vai của xác sống rồi trở lại trong tay Thích Ẩn. Càng lúc càng có nhiều xác sống giáp đen đổ xô đến, Thích Ẩn bị bao vây.
Hắn phân kiếm thành nhiều bóng, những bóng kiếm lạnh lẽo bao phủ biển xác sống đen nghìn nghịt, vô số cái đầu trắng bệch cứng đờ bị chặt đứt như cắt lúa. Máu đen dơ bẩn tuôn ra như suối, bắn đầy đầu đầy cổ Thích Ẩn. Hắn không nhìn rõ mặt mũi của đám xác sống này, trước mắt toàn người là người. Hắn liên tục vung đao kiếm chém để phòng ngự chỉ dựa vào trực giác.
"Sư thúc!" Bóng kiếm của Thích Ẩn biến mất trước một xác sống, đao vàng lập tức ra khỏi vỏ chặt đứt đầu của thi thể khô quắt kìa. Hắn rống to: "Sư thúc, dừng tay đi! Ngươi nghĩ lại ca ta đi! Huynh ấy tới rồi, huynh ấy đang ở Nguyệt Nha cốc, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp huynh ấy sao!"
"Tiểu Ẩn, ngươi hồ đồ rồi sao?" Vu Úc Ly hờ hững nói, "Nó chẳng qua chỉ là một con rối gỗ bị ta bỏ mà thôi."
"Rối gỗ…" Thích Ẩn vung đao đâm thẳng, vô vàn bóng kiếm theo thế chém của hắn áp xuống, sau đó là hàng ngàn xác sống ngã xuống đất. Thế mà hắn lại đang cười, lộ ra hàm răng trắng máu chảy đầm đìa. Không biết tên này vừa bị ai đánh trúng mặt, miệng toàn là máu. Thích Ẩn gào lên: "Vu Úc Ly, ngươi nói dối!"
— — —
Bọn nhỏ đưa Phù Lam đi dạo chơi khắp Nguyệt Nha cốc, Phù Lam ôm mèo đen, bộ dạng lúc nào cũng thất thần. A Cửu nhận ra tâm tư y không ở nơi này, bèn nói: "Đệ đệ, tỷ dẫn đệ đến chỗ ở của A Ly đại nhân chơi nha, ở đó có nhiều bảo bối lắm."
Bọn họ leo lên thềm núi, đi qua một con đường nhỏ khúc khuỷu. Chỗ ở của Vu Úc Ly cách thôn trang rất xa, nơi đó thấp thoáng sau những rặng tre khiến người ta có cảm giác nó tách biệt với thế giới này. Một bé trai đi đầu, nó lặng lẽ đẩy cửa sổ lưới phía sau cây hải đường rồi nhón mũi chân leo vào. Phù Lam theo sau, mèo đen nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Đập vào tầm mắt là tủ đựng đầy sách cùng với giá đồ để rất nhiều thứ, cùng một chiếc huyền cầm trên bàn sơn đen. Phù Lam bị thu hút bởi một cành hoa chân cao trong chậu hoa trên bàn, đó là một gốc hoa lan nhỏ đã khô héo. Cánh hoa héo úa, thân hoa được quấn dây kẽm cố định. Y quá thấp, đành ngưỡng cổ lên nhìn một cách rất vất vả. Thấy y thích, A Cửu bèn cẩn thận bê chậu hoa xuống đặt dưới đất. Chậu hoa phủ đầy bụi, có lẽ là rất lâu rồi không có ai đụng vào.
Lúc chạm vào chậu hoa, bên trên bỗng xuất hiện một vòng phù chú màu vàng, tựa như chiếc lồng sắt bảo vệ đóa hoa khô héo đó.
"Đây là con của A Ly đại nhân," A Cửu nói, "Cậu ấy qua đời lâu lắm rồi."
Mèo đen nghi ngờ nói: "Hắn không phải là người phàm sao, sao lại có con khác loài vậy? Sao ngươi biết đây là con hắn?"
"Lúc A Ly đại nhân kể chuyện cho bọn ta nghe có nói," A Cửu nói, "Tuy ngài ấy không nói rõ, nhưng bọn ta đều biết tiểu hoa lan chính là con trai của A Ly đại nhân."
"Vì sao?" Phù Lam đột nhiên hỏi.
Bé trai này từ đầu đến cuối vẫn im thin thít, mọi người còn tưởng rằng y không vui. Cuối cùng y cũng lên tiếng, khiến đám nhỏ rất vui vẻ.
"Bởi vì A Ly đại nhân bảo vệ cậu ấy kỹ lắm nha," A Cửu chọc chọc kết giới phù chú xung quanh chậu hoa, "Chỉ cần ở bên trong kết giới này, tiểu hoa lan sẽ không bị thương, giống như sương mù ăn thịt người bảo vệ bọn ta vậy."
— — —
Bóng kiếm xẹt qua, rất nhiều đôi chân xác sống bị chặt đứt, chúng đồng loạt hạ thấp xuống. Thích Ẩn lau máu đen trên mặt, nói: "Trước kia ta vẫn luôn có một câu hỏi, ngươi tước gỗ làm người, nhưng chỉ là thân thể, còn hồn phách từ đâu mà có? Dù sao ngươi cũng chỉ là một người phàm, không thể tạo ra người có máu thịt có hồn phách như Phục Hy Nữ Oa được, hồn phách của trẻ con trong Nguyệt Nha cốc đều là do ngươi mang từ biển sao Vong Xuyên về đây.
Thế còn ca ta?"
Vu Úc Ly nheo mắt lại.
"Là đứa bé kia, đúng không? Là tiểu hoa lan ba nghìn năm trước chết trong lòng ngươi!" Thích Ẩn nghẹn ngào nói, "Ngươi lấy hồn phách của nó chôn chung với ngươi trong quan tài vàng ba nghìn năm, sau đó thả nó vào thân thể ca ta. Ngươi tước gỗ bị lỗi, khiến huynh ấy trở nên trì độn và ngốc nghếch. Ngươi áy náy, ngươi dẫn huynh ấy xuống nhân gian, hi vọng huynh ấy học được tình cảm. Ngươi sợ huynh ấy chết đi, ngươi cấy hoa Phù Lam vào tim huynh ấy, để huynh ấy trường sinh bất tử giống như ngươi.
Ngươi không muốn gặp huynh ấy, là vì ngươi sợ ngươi sa vào tư tình, con đường diệt thế vì huynh ấy mà bị trì hoãn." Thích Ẩn thở hổn hển, vung đao bổ đầu một xác sống, "Nhưng vì sao ngươi lại muốn phong ấn ký ức của huynh ấy… Vì sao?"
"Chớ có nói xằng nói bậy, bó tay chịu trói, giao thân thể cho ta." Tiếng sáo của Vu Úc Ly vừa thay đổi, lập tức âm thanh gào rống của xác sống vang dội rung trời.
"Ta biết rồi…" Thích Ẩn bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, quát lớn: "Bởi vì ngươi không muốn huynh ấy bị giam trong căn thành hoang ký ức giống như ngươi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!