Chương 45: (Vô Đề)

Aurora khóc trên máy bay một lúc, dần dần bình tĩnh lại.

Nàng uống thuốc, do dự một lúc vẫn không dám gọi cho Maleficent.

Nàng tính thời gian, lúc đến New York chắc cũng phải hơn ba giờ đêm, không nên quấy rầy cô nghỉ ngơi, nàng chỉ gọi cho Mike, nhờ anh tới đón.

Bên ngoài máy bay vẫn là một mảnh đen như mực, Aurora nhắm mắt lại, cố gắng ngủ một chút, nhưng ở cổ vẫn rất ngứa khiến nàng không tài nào ngủ nổi.

Màn hình điện thoại sáng chói chiếu đến khuôn mặt nàng nhìn như trong suốt.

Một tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay New York, đèn được thắp sáng hai bên đường băng, những bông tuyết nho nhỏ đang từ từ rơi xuống.

Aurora mặc áo khoác, đeo khẩu trang, vừa ra khỏi cabin máy bay thì khí lạnh phả thẳng vào mặt.

Nàng kéo cổ áo kín lại, nhìn thấy chiếc xe limo màu đen quen thuộc.

Nàng vừa định đi đến lại thấy cửa xe mở ra, một người bước khỏi xe, Aurora lập tức kinh ngạc.

Người nọ mặc áo khoác đen, đeo kính râm, nếu không có ánh đèn sân bay, sợ là cả người sẽ hòa lẫn vào trong bóng tối.

Hai tay cô đút trong túi áo, dáng vẻ lười biếng mà thướt tha đi đến trước đầu xe, vì đứng xa một khoảng nên Aurora không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô.

Kính râm che đi phần lớn khuôn mặt cô, chỉ để lộ một chút da thịt cùng đôi môi đỏ mọng.

Không cần động tác thừa, cô đứng nơi đó, cũng đủ tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người khác đắm chìm.

Hoa tuyết lặng lẽ rơi trên tóc, trên vai, trên áo khoác.

Tuy đeo kính râm vào ban đêm thì không nhìn được rõ lắm nhưng Maleficent vẫn nhìn được về hướng của nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, vẽ ra nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

You smile and talked to me of nothing and I felt that for this I had been waiting long.

Người khẽ cười, không nói với tôi dù chỉ một lời, nhưng tôi lại cảm thấy, đó là thứ mà tôi đã chờ đợi thật lâu.

- Stray Birds (Tagore, 1916)-

Viền mắt Aurora nhất thời nóng ran, mũi cũng chua xót.

Cảm giác đầu tiên của nàng chính là, cái người này, sao ba giờ đêm mà vẫn đẹp như vậy chứ...

Nàng rũ tay xoa mắt một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhận ra cô đã tháo kính mắt, một đôi mắt xanh ngọc như có ánh sáng xẹt qua, cô nhìn nàng, hình như hơi nhíu mày khi thấy động tác lau mắt, tay vẫy vẫy, ra hiệu nàng nhanh đi đến.

Aurora sờ khẩu trang trên mặt, cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng chạy đến, tóc vàng theo từng bước chạy tung bay trên không, nàng chạy đến trước mặt cô, ôm chặt lấy người đó: "Maleficent...".

Aurora vùi đầu trước ngực cô, nghẹn ngào gọi một tiếng.

Maleficent hơi sững sờ, ngón tay trắng nõn tự nhiên ôm lấy nàng, quấn nàng vào trong áo khoác.

Bông tuyết bay tán loạn, như những cánh hoa rơi dưới ánh đèn màu cam, hạ xuống hai người

- một tóc nâu một tóc vàng

- đang ôm nhau.

"Sao thế?" Maleficent nhận ra tâm tình của nàng không đúng lắm.

"Sao chị lại đến đây?" Aurora tựa đầu vào vai cô, rầu rĩ nói.

"Muộn như vậy mà em gọi cho Mike, đương nhiên anh ta phải báo cáo lại cho tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!