Nửa đêm canh ba trong núi thì ai có thể tìm tới?
Nếu là lưu manh thì đã không gõ cửa rồi phải không?
A Vi trong lòng vui vẻ, đoán chừng Thần Hiên đã trở lại, vội vàng lên tiếng, chong đèn, ba bước thành hai khoác xiêm y lên người, mang giày chạy nhanh đi mở cửa.
Nghênh diện lại là một nam tử xa lạ, ăn mặc vô cùng phú quý, trên người mang rất nhiều hành lý, cả người cả đồ đạc đều nhuộm một tầng bụi phong trần, tuổi chừng 24 25, diện mạo cũng rất tốt, mắt sáng hữu thần lúc này đang mở lớn nhìn nàng chằm chằm.
Thấy không phải là Thần Hiên, A Vi đột nhiên có chút sợ hãi, trách mình hồ đồ, không biết hỏi một tiếng đã vội vàng mở cửa.
Nam tử nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai? Thần Hiên đâu?"
Lúc nãy nghe thấy thanh âm của nữ nhân lên tiếng, hắn đã có điểm nghi ngờ, từ trước đến giờ không gần nữ sắc Phạm nhị thiếu gia thế mà lại ẩn giấu nữ nhân trong nhà sao? Lúc này trông thấy một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, xiêm y thoạt nhìn cũ chút, không giống như người có thân phận, hắn liền nhanh chóng xác định.
Nghe được người trước mặt biết Thần Hiên, A Vi vừa kinh ngạc vừa có chút buông lỏng, nàng hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Người kia đi vòng qua A Vi, vừa đi vào trong vừa không chút để ý đáp: "Ta là bằng hữu của thiếu gia các ngươi, ta họ Du." Hắn tự mình ngồi xuống bên trà kỷ, cầm ấm trà định rót thì phát hiện ra ấm đang rỗng tuếch, thở dài một hơi, hắn liếc A Vi: "Ngươi còn chưa nói với ta, thiếu gia nhà các ngươi chạy đi đâu rồi?"
A Vi sửng sốt, lại nhìn chính mình tóc tai bù xù, quần áo sờn cũ, biết ngay đối phương đã hiểu lầm.
"Hắn xuất môn nửa tháng, còn chưa có trở lại." Nói đến chỗ này, nàng cũng có một trận mất mát.
Du Bách Ngạn bĩu môi, than một tiếng: "Biết ta muốn tìm đến hắn liền bỏ chạy.
Phạm Thần Hiên à Phạm Thần Hiên, ngươi cũng thật không ra làm sao! Đã qua mấy tháng nay rồi, hàng cũng không chịu giao, ta biết ăn nói với người ta đây hả?" Hắn cầm một cái tách đang đặt trên bàn, nhét vào tay A Vi: "Khát c.h.ế. t ta rồi, mau rót cho ta một ly trà!"
Nửa đêm canh ba, muốn nấu nước pha trà cũng thật khó khăn, A Vi đành rót cho hắn một ly nước đun sôi để nguội.
Du Bách Ngạn cũng không ghét bỏ, vừa tiếp nhận liền uống ừng ực cạn ly, xong xuôi mới thở một hơi thỏa mãn.
Nhớ tới mấy lời hắn vừa nói, A Vi đoán chừng người này có liên quan đến chuyện tu bổ đồ sứ lần này của Thần Hiên, cho nên liền nói: "Hắn không phải trốn ngươi mà là đi ra ngoài tìm một loại vật liệu gì đó để trám đồ sứ mỏng." Nàng không thích người ta hiểu lầm Thần Hiên.
Du Bách Ngạn vừa nghe liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi lại xem người đã đi từ lúc nào, khi nào thì trở lại.
A Vi nói ra thời điểm hắn rời đi, lại không biết lúc nào có thể trở về, trong lòng buồn bã không thôi.
Du Bách Ngạn suy nghĩ một lát, vươn vai duỗi người, nói với A Vi: "Nếu đã không biết bao giờ hắn trở lại thì ta trước hết cứ ở nơi này chờ hắn đã.
Ngươi giúp ta thu thập một chút."
A Vi trợn tròn mắt, lập tức quả quyết nói: "Không được, ngươi không thể ở lại đây." Cái người này cũng quá càn rỡ rồi, biết chỉ có một thân một mình nàng ở đây, thế mà còn đòi ở lại.
Du Bách Ngạn có chút tức giận, đứng dậy đi vòng qua sau bình phong, hắn đã tới đây mấy lần, biết bên trong chính là giường ngủ.
Lần trước tới đây hắn muốn cùng Thần Hiên ngủ tạm một đêm lại bị cái người thích sạch sẽ kia đuổi đi khách điếm trấn trên.
Chẳng phải là ở tạm một đêm thôi sao? Lúc còn ở trường học không phải cũng ở chung sao, hôm nay thừa dịp người không có ở nhà, hắn quyết tâm phải ngủ một giấc sảng khoái trên giường này mới được.
Ra sau bình phong, trông thấy trên kệ chất một đống chăn đệm được gấp ngay ngắn, Du Bách Ngạn còn tưởng là chỗ của nha hoàn kia ngủ, đáy lòng không khỏi muốn cười thật to.
Hay cho một nam nhân Phạm Thần Hiên, còn tưởng đâu là kim ốc tàng kiều, nguyên lai lại vẫn như lúc trước, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết, uổng phí tiểu nha đầu xinh đẹp kia rồi.
A Vi theo sát sau lưng, chặn ở trước giường: "Ngươi không thể ngủ nơi này."
Du Bách Ngạn bật cười: "Tiểu nha đầu này, tính tình của ngươi cũng y hệt hắn!" Đoán chừng là sợ người kia trở về sẽ khiển trách cho nên nàng mới gấp gáp như vậy.
"Được rồi, được rồi, không làm khó ngươi nữa, ta đi trấn trên là được." Thấy A Vi khó xử, Du Bách Ngạn cũng thân sĩ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống núi, trong lòng hỏi thăm qua một lượt tổ tông nhà Thần Hiên.
Hay cho một người thích sạch sẽ, chờ ngươi trở lại xem ta có để ngươi sống dễ dàng không!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!